Chương 2 - Trời Quang Mây Tạnh
2.
Còn nhỏ như vậy đã biết bắt cóc đạo đức, quả nhiên là con gái của chuột biết đào hang.
"Bạn nhỏ à, con cũng không phải ăn mày, muốn ăn bánh ngọt thì nói mẹ con đi mua nha!"
Lúc nói lời này, thang máy vừa hay đến tầng 30, tôi cũng không quay đầu lại cầm theo bánh ngọt bước ra khỏi thang máy.
Phía sau là tiếng khóc của đứa bé và tiếng ch ửi rủa của người phụ nữ á c đ ộc kia.
Trở lại ngôi nhà quen thuộc, tôi chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Kiếp trước cô bé kia theo sát tôi trở về nhac, đáng thương cho tôi một miếng bánh ngọt cũng không ăn được đã bị kiện vì hại chet người, rơi vào kết cục cửa nát nhà tan.
Hôm nay đã thoát được chuyện xui xẻo này, cả người cực kì thoải mái, chuẩn bị ăn bữa lẩu thật ngon.
Lúc tôi chuẩn bị lẩu, điện thoại di động không ngừng phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn. Khi bước ra, tôi thấy trong nhóm tiểu khu có hàng trăm tin nhắn trò chuyện.
Người phụ nữ á c đ ộc kia không biết sao lại lấy được camera trong thang máy, gửi video vào trong nhóm chỉ trích tôi ích kỷ máu lạnh, trẻ con muốn ăn miếng bánh ngọt cũng không cho.
Cô ta thật thông minh, chỉ lấy video tôi từ chối cho bánh ngọt, một chữ cũng không đề cập tới chuyện mình đ ánh con.
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chẳng mấy chốc mọi người trong nhóm đã bắt đầu phụ họa theo.
Giống như kiếp trước, người đầu tiên phụ họa theo chính là một giáo viên trung học tên là Lưu Hướng Đông trong tiểu khu.
[Cô gái này cũng keo kiệt quá rồi, lớn như vậy một cái bánh sinh nhật thôi mình cô ta cũng ăn không hết, chia cho đứa bé cũng có thể chia sẻ chút niềm vui cùng phúc lành. Sau này tôi phải giáo dục bọn trẻ trong lớp tôi phải biết chia sẻ với người khác!]
Lưu Hướng Đông, là một cái tên khiến tôi hận đến nghiến răng.
Người này thoạt nhìn thì hào hoa phong nhã, lại là một giáo viên, mặc cho ai nhìn cũng cảm thấy hắn là một người tốt.
Nhưng tôi từng không chỉ một lần gặp hắn ở siêu thị tiểu khu, hắn sẽ thừa dịp nói chuyện với tôi rồi tranh thủ động tay với tôi.
Mới đầu tôi chỉ tưởng rằng là không cẩn thận tiếp xúc thân thể, qua nhiều lần mới phát hiện hắn đều là cố ý, thậm chí thừa dịp người ta chưa chuẩn bị tiến đến bên tai tôi, nói hắn muốn tới nhà tôi cùng tôi.
Tôi cực kì tức giận, vài lần muốn báo cảnh sát nhưng cuối cùng vẫn lo lắng vì không có chứng cứ và những ảnh hưởng sau đó, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ.
Không ngờ hắn lại ghi hận trong lòng.
Kiếp trước, khi tôi bị vợ chồng Tôn Tứ Minh hãm hại, không ít người ở bên cạnh châm ngòi thổi gió bày mưu tính kế, là đồng lõa hại chet tôi!
Chỉ là không nghĩ tới đời này đã thay đổi tình cảnh một chút, hắn vẫn còn muốn nhảy lên nhảy xuống, dứt khoát không chịu buông tha!
Vừa lúc, thù mới hận cũ liền cùng nhau báo đi!
Tâm tư xoay chuyển, mọi người trong nhóm bởi vì có Lưu Hướng Đông châm ngòi thổi gió, lại trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Không ít người nhao nhao phụ họa.
[Thầy Lưu nói đúng, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng keo kiệt, vẫn khác biệt với thời đại của chúng ta!]
[Đứa nhỏ trông mong nhìn bánh ngọt thật đáng thương, sao có thể có người máu lạnh như vậy!]
[Đúng vậy, quả thực là lòng dạ sắt đá!]
[…..]
Mắt thấy lời chỉ trích trong nhóm càng ngày càng nhiều, có mấy người còn trực tiếp @ tôi, bảo tôi nhanh chóng c ắt một miếng bánh ngọt mang qua cho cô bé, xem như lấy công chuộc tội.
Chuộc tội? Chuộc cái cmm!
Tôi liếc xem tin nhắn một lần, xác định mấy người hàng xóm kia, chính là những kẻ kiếp trước giúp đỡ tên cặn bã Tôn Tứ Minh chửi rủa tôi hăng hái nhất.
Thù mới hận cũ đồng loạt xông lên đầu, tôi lại @ từng người một.
[Tôi tự bỏ tiền ra mua bánh ngọt, không có nghĩa vụ chia sẻ với bất cứ ai. Nếu các vị đã có lòng yêu thương như vậy, hay là bỏ tiền ra mua một cái bánh ngọt xoài tặng cho cô bé kia ăn, nói vậy cả nhà cô bé nhất định rất cảm kích các vị nha.]
Rộng lượng với người khác thì dễ nhưng nếu để bọn họ tự mình bỏ tiền ra thì không dễ chút nào.
Thấy mấy người vừa tỏ ra nghĩa hiệp tố cáo tôi thờ ơ giờ đều giả chet, tôi đành chịu khó mà @ lại từng người một.
[Sao không nói nữa, mấy người có lòng tốt như vậy, nhất định sẽ mua cho cô bé ấy một cái bánh ngọt xoài thật to phải không?]
Còn nhỏ như vậy đã biết bắt cóc đạo đức, quả nhiên là con gái của chuột biết đào hang.
"Bạn nhỏ à, con cũng không phải ăn mày, muốn ăn bánh ngọt thì nói mẹ con đi mua nha!"
Lúc nói lời này, thang máy vừa hay đến tầng 30, tôi cũng không quay đầu lại cầm theo bánh ngọt bước ra khỏi thang máy.
Phía sau là tiếng khóc của đứa bé và tiếng ch ửi rủa của người phụ nữ á c đ ộc kia.
Trở lại ngôi nhà quen thuộc, tôi chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Kiếp trước cô bé kia theo sát tôi trở về nhac, đáng thương cho tôi một miếng bánh ngọt cũng không ăn được đã bị kiện vì hại chet người, rơi vào kết cục cửa nát nhà tan.
Hôm nay đã thoát được chuyện xui xẻo này, cả người cực kì thoải mái, chuẩn bị ăn bữa lẩu thật ngon.
Lúc tôi chuẩn bị lẩu, điện thoại di động không ngừng phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn. Khi bước ra, tôi thấy trong nhóm tiểu khu có hàng trăm tin nhắn trò chuyện.
Người phụ nữ á c đ ộc kia không biết sao lại lấy được camera trong thang máy, gửi video vào trong nhóm chỉ trích tôi ích kỷ máu lạnh, trẻ con muốn ăn miếng bánh ngọt cũng không cho.
Cô ta thật thông minh, chỉ lấy video tôi từ chối cho bánh ngọt, một chữ cũng không đề cập tới chuyện mình đ ánh con.
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chẳng mấy chốc mọi người trong nhóm đã bắt đầu phụ họa theo.
Giống như kiếp trước, người đầu tiên phụ họa theo chính là một giáo viên trung học tên là Lưu Hướng Đông trong tiểu khu.
[Cô gái này cũng keo kiệt quá rồi, lớn như vậy một cái bánh sinh nhật thôi mình cô ta cũng ăn không hết, chia cho đứa bé cũng có thể chia sẻ chút niềm vui cùng phúc lành. Sau này tôi phải giáo dục bọn trẻ trong lớp tôi phải biết chia sẻ với người khác!]
Lưu Hướng Đông, là một cái tên khiến tôi hận đến nghiến răng.
Người này thoạt nhìn thì hào hoa phong nhã, lại là một giáo viên, mặc cho ai nhìn cũng cảm thấy hắn là một người tốt.
Nhưng tôi từng không chỉ một lần gặp hắn ở siêu thị tiểu khu, hắn sẽ thừa dịp nói chuyện với tôi rồi tranh thủ động tay với tôi.
Mới đầu tôi chỉ tưởng rằng là không cẩn thận tiếp xúc thân thể, qua nhiều lần mới phát hiện hắn đều là cố ý, thậm chí thừa dịp người ta chưa chuẩn bị tiến đến bên tai tôi, nói hắn muốn tới nhà tôi cùng tôi.
Tôi cực kì tức giận, vài lần muốn báo cảnh sát nhưng cuối cùng vẫn lo lắng vì không có chứng cứ và những ảnh hưởng sau đó, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ.
Không ngờ hắn lại ghi hận trong lòng.
Kiếp trước, khi tôi bị vợ chồng Tôn Tứ Minh hãm hại, không ít người ở bên cạnh châm ngòi thổi gió bày mưu tính kế, là đồng lõa hại chet tôi!
Chỉ là không nghĩ tới đời này đã thay đổi tình cảnh một chút, hắn vẫn còn muốn nhảy lên nhảy xuống, dứt khoát không chịu buông tha!
Vừa lúc, thù mới hận cũ liền cùng nhau báo đi!
Tâm tư xoay chuyển, mọi người trong nhóm bởi vì có Lưu Hướng Đông châm ngòi thổi gió, lại trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Không ít người nhao nhao phụ họa.
[Thầy Lưu nói đúng, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng keo kiệt, vẫn khác biệt với thời đại của chúng ta!]
[Đứa nhỏ trông mong nhìn bánh ngọt thật đáng thương, sao có thể có người máu lạnh như vậy!]
[Đúng vậy, quả thực là lòng dạ sắt đá!]
[…..]
Mắt thấy lời chỉ trích trong nhóm càng ngày càng nhiều, có mấy người còn trực tiếp @ tôi, bảo tôi nhanh chóng c ắt một miếng bánh ngọt mang qua cho cô bé, xem như lấy công chuộc tội.
Chuộc tội? Chuộc cái cmm!
Tôi liếc xem tin nhắn một lần, xác định mấy người hàng xóm kia, chính là những kẻ kiếp trước giúp đỡ tên cặn bã Tôn Tứ Minh chửi rủa tôi hăng hái nhất.
Thù mới hận cũ đồng loạt xông lên đầu, tôi lại @ từng người một.
[Tôi tự bỏ tiền ra mua bánh ngọt, không có nghĩa vụ chia sẻ với bất cứ ai. Nếu các vị đã có lòng yêu thương như vậy, hay là bỏ tiền ra mua một cái bánh ngọt xoài tặng cho cô bé kia ăn, nói vậy cả nhà cô bé nhất định rất cảm kích các vị nha.]
Rộng lượng với người khác thì dễ nhưng nếu để bọn họ tự mình bỏ tiền ra thì không dễ chút nào.
Thấy mấy người vừa tỏ ra nghĩa hiệp tố cáo tôi thờ ơ giờ đều giả chet, tôi đành chịu khó mà @ lại từng người một.
[Sao không nói nữa, mấy người có lòng tốt như vậy, nhất định sẽ mua cho cô bé ấy một cái bánh ngọt xoài thật to phải không?]