Chương 3 - Trở Về Tuổi Mười Tám
Vì chuyện liên quan đến cha mình, cậu ấy đã đánh nhau với lũ nam sinh kia.
Không hề biết đau, liều mạng lao vào đánh.
Người khác bị thương nhẹ.
Cậu ấy bị thương nặng.
Không chỉ vậy, đám công tử nhà giàu kia còn không chịu buông tha, bắt Kỳ Tự phải quỳ xuống xin lỗi, nếu không sẽ kiếm cớ đánh cha cậu ấy một trận cho hả giận.
Kỳ Tự đã xin lỗi rồi, thế nhưng lúc về nhà, thứ cậu ấy nhìn thấy vẫn là người cha mình đầy thương tích.
Ông cầm chặt những tờ tiền nhàu nát, mặt mày bầm dập, vậy mà vẫn cười chất phác:
“Nãy có mấy đứa con trai bảo muốn nhờ chú luyện tay, còn cho chú một mớ tiền. Cháu nhìn này, nhiều lắm, đủ cho Tiểu Tự đóng học phí đại học rồi.”
Kiếp trước, ngày hôm đó chẳng phải chính là hôm nay sao!
“Chú ơi!”
Tôi chạy thẳng tới trước mặt cha Kỳ Tự:
“Bộ vest rộng này của chú ngầu quá trời luôn, chú mua ở đâu vậy, cháu cũng muốn có một cái giống vậy nè!”
Ông túm chặt vạt áo, nói:
“Người trong thôn tặng đó, cháu thích thì chú cởi ra cho cháu luôn.”
Ông vừa nói vừa định cởi áo khoác, tôi vội kéo ông vào lớp học:
“Cháu là bạn cùng bàn với Kỳ Tự, cháu tên là Hạ Thư.”
Tôi đá mạnh đám người đang đứng đó buôn chuyện tránh ra.
“Chú ngồi đây đi! Đây là chỗ của cháu.”
Cha Kỳ Tự vội xua tay:
“Không cần đâu, không cần đâu, ngồi dơ ghế của cháu thì không hay.”
“Không sao đâu! Kỳ Tự từng nói với cháu, ba cậu ấy là người rất lợi hại đó!”
Kỳ Tự lặng lẽ liếc nhìn tôi một cái.
Cha Kỳ Tự bị tôi nói tới mức ngượng ngùng:
“Chúng tôi làm việc chân tay thôi, không có học thức gì, có gì mà lợi hại.”
“Tự tay làm ra của cải mới là giỏi, còn hơn mấy kẻ chẳng hít nổi cái xà đơn mà suốt ngày ngồi buôn chuyện thiên hạ.”
“Chú ơi, bắp tay chú chắc khỏe thế này, toàn cơ bắp à? Trời ơi, người ta đi phòng gym còn chưa chắc luyện được dáng vóc thế này đó nha!”
“Khó lắm mới có dịp tới trường, chú trò chuyện với Kỳ Tự nhiều vào nhé, cậu ấy tuy ít nói nhưng thật ra rất để bụng đấy. Đừng nhìn vẻ ngoài thờ ơ của cậu ấy mà lầm, thật ra nghe kỹ lắm. Vừa nãy cháu làm bài không ra, cũng là cậu ấy giúp cháu đó.”
Tôi lôi từ cặp ra hai chai Wahaha, một chai đưa cho cha Kỳ Tự, một chai đưa cho Kỳ Tự.
“Ngồi xuống, uống chút nước, từ từ nói chuyện nha.”
11
Cha Kỳ Tự chỉ ngồi một lát rồi rời đi.
Trước khi đi, ông còn lấy từ chiếc túi vải ra một hũ sốt ớt, liên tục cảm ơn tôi:
“Tiểu Tự nhà chú ít nói, không thích giao tiếp. Có cháu làm bạn cùng bàn, nó vui lắm đấy.”
Vui sao?
Tôi vỗ vỗ vai Kỳ Tự đang cắm cúi làm bài không ngừng nghỉ.
“Sao vậy, lúc nãy trong tiết còn bình thường, giờ lại không thèm nói chuyện với tôi nữa?”
Kỳ Tự cũng chẳng nói gì, chỉ cắm đầu làm bài.
Nhưng đã bao lâu rồi, đề vẫn dừng ở câu đầu tiên.
Tôi thật sự không hiểu vì sao cậu ấy lại dỗi tôi.
Cho đến khi tôi thò tay vào hộc bàn lấy vở bài tập, phát hiện ra túi đồ ăn vặt vẫn còn nguyên nằm trong đó.
“Sao cậu trả lại tôi hết vậy! Gói mì cay này ngon lắm đó, thử đi, thử đi mà.”
Tôi xé bao bì, dúi thẳng vào miệng cậu ấy.
Thấy mép cậu toàn dầu ớt rồi, tôi mới hài lòng vứt bao rác vào sọt.
“Có phải ngon không?”
Tôi mong ngóng chờ câu trả lời của cậu ấy.
Kỳ Tự từ tốn nhai hết miếng cay rồi mới gật đầu:
“Ừ.”
“Vậy sau này tôi ngày nào cũng mua cho cậu ăn!”
“Không cần.”
Kỳ Tự từ chối thẳng thừng.
Dừng một lát, cậu ấy lại nói:
“Tôi không hứng thú làm công cụ để cậu chọc tức Giang Thầm.”
Tôi sững người nửa giây, sau đó bật cười:
“Kỳ Tự, cậu với bảy năm sau cũng chẳng khác gì nhau, nhỏ mọn y như vậy.”
Kỳ Tự của bảy năm sau, chỉ cần thấy tôi với Giang Thầm cùng thở một bầu không khí thôi cũng khó chịu nửa ngày.
Thì ra từ hồi cấp ba cậu ấy đã nhỏ mọn thế này rồi.
Tôi nắm tay Kỳ Tự đặt lên ngực mình.
Chớp mắt vô cùng chân thành:
“Kỳ Tự, trái tim này là của cậu.”
Khoảnh khắc tay chạm vào ngực tôi, Kỳ Tự lập tức rút về như bị bỏng:
“Sau này đừng làm vậy.”
Làm vợ chồng lâu rồi, nhất thời chưa sửa được thói quen.
“Tôi chỉ muốn cậu biết thôi.”
Kỳ Tự khẽ đáp:
“Biết rồi.”
“Ngoan ghê.”
Tôi xoa đầu cậu ấy, cảm giác thuận tay mềm mịn thật sự rất dễ nghiện.
“Hai người đang làm gì đấy!”
Giọng trầm đục vang lên từ phía trên đầu.
Tôi ngẩng đầu, bị ánh mắt đang trừng trừng nhìn mình dọa cho giật bắn.
“Giang Thầm, cậu có bệnh à!”
Giang Thầm tức phát điên:
“Nó vừa lợi dụng cô, cô cũng không biết đẩy ra à!”
Tôi cảm thấy thật khó hiểu, chuyện của vợ chồng người ta, liên quan gì tới cái người ngoài cuộc như cậu ta.
“Tôi đẩy làm gì, cậu ấy là chồng tương lai của tôi mà.”
“Hừ, cô còn muốn làm loạn tới bao giờ, chẳng phải vì tôi không chọn cô làm bạn cùng bàn thôi sao? Đến mức phải dùng cách tự hủy hoại thế này để tôi phải hối hận à?”
Tôi nhức đầu:
“Giang Thầm, trước giờ cùng lắm chúng ta chỉ là bạn, nhưng cậu đã nói cảm thấy tôi nói nhiều, phiền phức, vậy tôi thấy chúng ta không hợp nhau, giờ chẳng đáng gọi là bạn nữa. Liên quan gì cậu phải xen vào?”
Giang Thầm cứ nhìn cái ghế tôi đang ngồi mà thấy ngứa mắt:
“Không phải cô mắc bệnh sạch sẽ sao? Ghế từng bị công nhân ngồi qua cũng không thấy bẩn à, không biết lau à?”
Cậu ta cúi người xuống kiểu như bố thí, định lấy khăn giấy lau giúp tôi.
Tôi lập tức ôm chặt ghế, trừng mắt lườm cậu ta:
“Giang Thầm, hôm nay cậu không đánh răng à? Sao miệng thối vậy.”
Giang Thầm thực sự thổi một hơi tự ngửi:
“Không có mà.”
Tôi kéo ghế dịch sát về phía Kỳ Tự hơn:
“Miệng thối người ta tự ngửi không ra đâu, cậu tránh xa tôi ra, tôi mắc bệnh sạch sẽ đấy.”
12
Giang Thầm cuối cùng cũng hiểu ra.
“Hạ Thư, đừng để sau này phải hối hận. Cô thừa biết sự khác biệt giữa cô và đám nhà nghèo cỡ nào rồi còn gì.”
“Chuyện giữa tôi với chồng tương lai tôi không cần cậu lo.”
Tôi lườm cậu ta, làm bộ nghiêm túc lấy bài ra định làm.
Mấy đề này thật sự tôi chẳng hiểu cái nào.
Có lẽ Kỳ Tự biết!
Tôi quay đầu nhìn sang Kỳ Tự.
Ánh sáng hành lang hắt qua cửa sổ đúng lúc chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ấy.
Khóe môi cậu dường như không còn mím chặt như trước, thậm chí còn hơi cong lên.
Tôi lấy ra túi đồ ăn vặt giấu trong hộc bàn:
“Làm ơn mà Kỳ Tự, cậu tốt bụng nhất rồi, dạy tôi làm toán đi, tôi muốn thi cùng trường với cậu.”
“Tôi chọn đồ rất kỹ đấy, mấy món này đều là Hạ Thư tuyển chọn nghiêm ngặt, ngon cực luôn!”
“Nha nha nha, làm ơn đi.”
Kỳ Tự đỏ mặt, né mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn đưa tay ra trước mặt tôi:
“Biết rồi.”
Tôi cười hớn hở:
“Kỳ Tự tốt nhất luôn!”
13
Tan học xong, tôi vẫn lo Kỳ Tự vì chuyện của ba cậu ấy mà đi gây sự với đám kia.
Miệng bẩn thì đáng bị đánh, nhưng cứ nghĩ tới mấy cú đấm đấy sẽ hạ lên người Kỳ Tự là tôi lại không cam lòng.
Kỳ Tự đi được mấy bước rồi lại dừng.
“Sao cô cứ đi theo tôi?”
“Cuối tuần nhà tôi không ai nấu cơm, tôi muốn tới nhà cậu ăn chực, ăn xong còn ăn…”
Giọng tôi bỗng ngưng lại giữa chừng.
Miệng đi trước, não chạy theo không kịp.
Suýt nữa bị hiểu thành con nhỏ háo sắc rồi.
Kỳ Tự nhàn nhạt liếc tôi một cái:
“Tùy cô.”
Nhà Kỳ Tự rất giản dị, nhưng sạch sẽ, gọn gàng.
“Chú ơi, cuối tuần nhà cháu không ai nấu cơm, cháu muốn sang ăn ké.”
“Được chứ được chứ, cháu chờ chút, chú đi mua ít thịt!”
“Không cần đâu chú!”
Tôi vội vàng ngăn lại:
“Dạo này cháu đang giảm cân, không muốn ăn thịt, ăn rau là được rồi, ăn xanh sạch cho khỏe!”
Đến lúc ăn cơm, tôi bới hẳn một bát cơm đầy ú ụ.
Đang tuổi ăn tuổi lớn, không khí vui vẻ thế này, khẩu vị tốt khỏi bàn.
Tôi vừa nhai cơm vừa nói:
“Chú ơi, cháu thật ghen tị với Kỳ Tự có chú bên cạnh, cháu mỗi ngày ở nhà một mình, cô đơn lắm.”
Cha Kỳ Tự cười híp mắt:
“Nếu cháu không chê, rảnh thì cứ qua chơi, chú nhìn cháu là thấy vui rồi, vừa xinh vừa lanh lợi, tính cách lại bổ khuyết cho Tiểu Tự.”
“Tuyệt quá! Vậy cháu có thể ở lại đây mấy ngày không?”
Cha Kỳ Tự có phần khó xử:
“Phòng khách chất nhiều đồ lắm, dọn dẹp thì vẫn ở được, nhưng cháu chịu được không?”
“Hơn nữa mạng chỗ này cũng yếu, điện thoại khó vào mạng lắm.”
Tôi lắc đầu:
“Không sao đâu ạ! Ở nhà chơi điện thoại mãi cũng chán, hơn nữa ở đây Kỳ Tự còn có thể dạy cháu làm bài nữa!”
Cuối tuần hai ngày, tôi mặt dày ở lại nhà Kỳ Tự ăn bám.
“Kỳ Tự ơi, chú sáng ra ngoài có dặn cậu nấu bữa sáng cho tôi đó nha~”
“Kỳ Tự, bài này tôi không làm được~”
“Kỳ Tự, Kỳ Tự…”
Cha Kỳ Tự rất quý tôi.
Kỳ Tự lại rất nghe lời cha mình.
Suy ra cho cùng, Kỳ Tự cũng thích tôi.
Tối chủ nhật, Kỳ Tự phải về trường.
Tôi cũng đi theo.
“Chú ơi, sau này cháu sẽ thường xuyên tới thăm chú, chú nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
14
Kỳ Tự đeo hai cái balo trên lưng.
“Đoạn đường này hơi khó đi, ra tới đầu đường là bắt được xe.”
Tôi lẽo đẽo theo sau:
“Không cần bắt xe đâu, đi xe buýt là được mà!”
Cậu ấy quay đầu nhìn tôi:
“Cậu còn đi nổi không?”
“Tất nhiên, đừng xem thường tôi, tôi khỏe lắm đấy —— ê?”
Kỳ Tự bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ra hiệu tôi trèo lên.
“Gót chân cậu rộp rồi.”
Cậu vừa nói, tôi mới nhận ra đúng là hơi đau thật.
Nhưng tôi nghĩ không phải do đường, mà do giày đi không vừa chân.
“Nếu tôi leo lên, cậu có nghĩ tôi yếu đuối không?”
“Không đâu.”
Vậy thì tôi không khách khí nữa.
Lưng Kỳ Tự mười tám tuổi chưa rộng như hồi hai lăm,
nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Kỳ Tự, cậu là tốt nhất.”