Chương 5 - Trở Về Từ Âm Phủ
Trong đầu tôi lóe lên hàng loạt câu hỏi, không kịp tránh.
Cắn răng lại, đau một cái rồi qua.
“Tiểu Niệm, tôi đã nói em ngốc mà em cứ không chịu nhận.”
Thẩm Tư Huyền kéo tôi trở lại vỉa hè, gõ nhẹ vào trán tôi.
Tôi xoa đầu, ưỡn ngực lên đầy tự hào:
“Em không ngốc. Giờ em là đại gia, nuôi mười anh cũng được.”
“Ừ, không ngốc, thấy xe lao đến mà còn đứng trơ ra đấy.”
Thẩm Tư Huyền liếc về phía sau, nhìn thấy bóng lưng của Lục Hoài Xuyên.
Anh kéo tay tôi ra sau lưng mình một cách tự nhiên, mỉm cười nói:
“Lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
5
Tôi lang thang trên dương gian làm cô hồn dã quỷ suốt hai năm, là Thẩm Tư Huyền đã mang tôi xuống âm phủ.
Tôi là “hộ đen”, nên anh ấy phải đi làm nuôi tôi.
Nói ra thì tôi chưa từng hỏi anh ấy rốt cuộc đã chết như thế nào.
Không ngờ anh ấy lại quen biết Lục Hoài Xuyên.
Vậy chẳng phải anh ấy cũng biết những lời đồn về tôi sao?
Tay tôi khẽ siết chặt cánh tay anh ấy.
Anh quay đầu lại, cúi xuống hỏi nhỏ:
“Sao thế?”
Tôi ghé sát tai anh nói khẽ:
“Chúng ta về nhanh đi, em ghét bọn họ.”
Nếu không phải Thẩm Tư Huyền bị bệnh, nhà nghèo đến mức không còn gì ăn, tôi tuyệt đối sẽ không trở về, càng không muốn dính líu gì tới những người đó nữa.
“Tống Thời Niệm, em chưa chết?”
Tôi nhớ lại phát súng vừa nãy, bực mình đáp:
“Cho dù tôi còn sống, thì phát súng ban nãy cũng đủ bắn tôi chết lần nữa rồi.”
Ba người kia lập tức biến sắc.
Còn Thẩm Tư Huyền thì nhướng mày, xoa đầu tôi, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Lục Hoài Xuyên, như chú gà trống vừa thắng trận.
“Được thôi, mỗi lần lên dương gian đúng là tốn tiền thật.”
Đồ keo kiệt—đúng chất Thẩm Tư Huyền.
Chỉ là trước khi đi, anh ấy bất ngờ quay lại nhìn Lục Hoài Xuyên một cái.
“Chuyện năm đó, giờ tôi không còn cách nào can thiệp. Chỉ hy vọng Lục tiên sinh nhớ những gì mình từng nói.”
Thần thần bí bí.
Về sau tôi hỏi lại, anh ấy cũng không chịu nói thêm.
Không nói thì thôi.
Tôi nằm trên chiếc ghế xếp trong âm phủ, ung dung ăn đồ mới mua.
“Anh ơi, anh nói xem giờ em có nhiều tiền như vậy, có thể lên thu nhặt xác mình được không?”
“Em không muốn làm hộ đen mãi đâu.”
Hộ đen thì không thể đi đầu thai.
Thẩm Tư Huyền liếc tôi, giọng lạnh nhạt:
“Em muốn hồn bay phách tán à?”
Không có nghĩa vụ tự chuốc lấy đau khổ.
“Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách.”
Hai mắt tôi sáng lên, lập tức chạy tới bóp vai, đấm chân cho anh ấy:
“Anh trai tốt của em, nể tình chúng ta cùng hoạn nạn mà chỉ điểm em chút đi.”
Anh ngẩng cằm:
“Em còn hai người anh trai trên dương gian cơ mà. Bảo họ thu xác cho em.”
Thu xác?
Lúc còn sống thì mong giết tôi cho rồi.
Nếu để họ tìm được xác tôi, chắc chắn sẽ nghiền nát tro cốt tôi luôn.
Nhưng tôi vẫn quyết định thử.
Bởi vì hai ngày nay họ đã đốt cho tôi quá nhiều tiền.
Tôi miễn cưỡng tin rằng họ thật lòng hối hận.
Cùng lắm là làm hộ đen cả đời không đi đầu thai được.
Nhưng giờ tôi giàu thế này, đầu thai làm gì nữa?
Cầm tiền mua một ngày thời gian, tôi ung dung bước vào nhà Hứa Dĩ Ninh.
So với Tống Thời Dực nóng nảy, tôi tin người đã sống cùng mình hai mươi năm này hơn.
“Niệm Niệm, cuối cùng em cũng về.”
Hứa Dĩ Ninh kích động nắm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi.
“Những thứ tiền anh đốt cho em, em nhận được chứ? Xin lỗi, trước đó anh không biết em nói ‘đốt’ là nghĩa đen.”
“Rốt cuộc em đã chết thế nào?”
Thái độ đột ngột quá mức khiến tôi không quen.
Tôi mím môi:
“Nói ra e rằng anh sẽ không tin.”
Thấy anh ấy sững người, tôi lập tức biến về bộ dạng thật của mình.
Vì tay chân đều bị bẻ gãy, tứ chi tôi rũ xuống không có sức.
Để nhét tôi vào cái lu nhỏ kia, ngay cả cổ tôi cũng bị vặn thành hình thù quái dị.
Bộ dạng này đúng là dọa anh ấy tái mặt.
Đừng nói anh ấy, đôi khi chính tôi nhìn vào gương cũng bị dọa.
“Anh vừa nhìn thấy đấy, đó là dáng vẻ trước khi tôi chết. Xấu lắm phải không?”
Hứa Dĩ Ninh run giọng hỏi:
“Ai? Ai giết em?”
Tôi trở lại hình dáng bình thường, bình tĩnh nói ra một cái tên.
“Anh tin không? Là Hứa Minh Châu.”