Chương 10 - Trở Về Từ Âm Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thẩm Tư Huyền cười lạnh:

“Giờ mới chịu nghe lời anh? anh thấy là em chột dạ, lấy anh làm bia đỡ.”

Hôm đó, trước khi rời lễ cưới, Lục Hoài Xuyên đã dùng khẩu hình miệng bảo tôi chờ anh.

Tôi sợ phải gặp anh, nên trốn biệt không dám ra ngoài.

“Tiểu Niệm, em làm người thì đã thảm lắm rồi, làm ma cũng vẫn không bỏ được cái tính yếu đuối đó à?”

“Thôi bỏ đi, dù gì thì anh ta cũng sẽ tự tìm đến em.”

Tìm tôi?

Không phải là… sắp chết đấy chứ?

Tôi cố nhịn đến tối, sốt ruột chạy đi báo mộng cho Lục Hoài Xuyên.

Lạ thật, lần này lại thành công ngay.

Tôi cong ngón tay, búng mạnh vào trán anh ấy một cái.

“Đồ ngốc! Ai cho anh xuống đây hả? Tôi cho phép chưa?”

Lục Hoài Xuyên mắt đỏ hoe, nhào vào lòng tôi.

“Em đi gặp Hứa Minh Châu mà không đến tìm anh. Anh thấy hết rồi! Anh thấy cả rồi!”

“Anh… anh vẫn luôn đi tìm em.”

“Anh không hề định cưới Hứa Minh Châu, cũng không bảo người ta bắn em… Anh không biết đó là em, anh tưởng là lại có kẻ giả mạo em.”

“Vài năm nay, đã có rất nhiều người giả làm em.”

Nói thì cứ nói, khóc cái gì…

Giả làm tôi á? Chán sống rồi chắc?

Tôi vụng về an ủi:

“Tôi không trách anh.”

Lúc đầu tôi thật sự từng nghi ngờ Lục Hoài Xuyên phản bội mình.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu anh ta thực sự thay lòng đổi dạ, thì đã không đợi tôi chết đến ba năm, hóa thành đống xương trắng rồi mới chịu cưới người khác.

Với tốc độ của anh ấy, chắc giờ con đã đủ lớn để đi mua nước tương rồi.

Nghe vậy, Lục Hoài Xuyên khóc càng to hơn:

“Em nên trách anh! Em thật sự nên trách anh!”

Tôi chống hông, tức giận mắng:

“Tôi đúng là nên trách anh!”

Lục Hoài Xuyên ngớ người.

“Anh làm cái gì mà ba năm trời không ngủ lấy một đêm? Sao trước đó tôi chẳng bao giờ vào được giấc mơ của anh?”

Anh ấp úng:

“Em đi rồi, anh không ngủ được.”

“Thế còn bây giờ?”

Lục Hoài Xuyên nghiêm túc đáp:

“Bác sĩ bảo phải uống nhiều thuốc ngủ, anh nghe lời, uống rất nhiều… mới ngủ được một chút.”

Thuốc bác sĩ kê, anh không nỡ uống, cất từng viên một.

Chỉ vì muốn, sau khi báo thù cho Tống Thời Niệm, sẽ có thể yên ổn ngủ một giấc thật ngon.

Giờ thì, anh đã làm được rồi.

Tôi bất lực ôm đầu, chỉ còn cách dắt anh về âm phủ.

Thẩm Tư Huyền liếc đôi tay đang nắm chặt của chúng tôi, lạnh lùng châm chọc:

“Hòa hợp nhanh thật đấy, quả nhiên là con ngốc chỉ nghe lời ngon tiếng ngọt.”

Lục Hoài Xuyên xắn tay áo, định lao ra đánh nhau với anh ta tại chỗ.

Thẩm Tư Huyền lười nhác lật người, khóe môi cong lên:

“Giờ ăn, ở, dùng đều là của tôi, anh liệu mà cân nhắc.”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Ai bảo âm phủ có luật — không được tự đốt tiền cho mình chứ.

Toàn bộ số tiền tôi từng đốt, đều chảy hết vào túi của Thẩm Tư Huyền.

Sau tất cả, mọi thứ cũng đã kết thúc.

Tôi hiếm khi có được mấy ngày yên ổn.

Lục Hoài Xuyên bưng trà rót nước, Tống Thời Dực ở dương gian cật lực đốt tiền cho tôi.

Nhưng Thẩm Tư Huyền lại đột nhiên nói:

“anh phải đi đầu thai rồi.”

“Thấy em giờ sống tốt như vậy, anh cũng yên tâm.”

“Với lại làm người cũng không tệ, có khi còn kiếm thêm được mấy con ngốc giống em.”

Nghe anh nói thế, tôi ngược lại lại thấy nhẹ nhõm.

Tôi biết — Thẩm Tư Huyền sẽ không chọn sống an nhàn nơi này.

Đây mới chính là Thẩm Tư Huyền.

Hoàn

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)