Chương 1 - Trở Về Thay Đổi Số Phận

Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi làm là giấu kín giấy báo trúng tuyển.

Mặc cho ông bà nội mắng tôi là đứa con gái vô dụng, tôi vẫn một mực cắn răng nhận là mình không thi đỗ.

Chỉ vì kiếp trước, cha tôi đã đưa suất công việc dành cho vợ chồng cán bộ cho cô thím góa chồng.

Để mặc mẹ tôi phải dậy từ tinh mơ, vất vả làm lụng dưới ruộng ở quê.

Về sau tôi thi đỗ vào trường trọng điểm.

Ông bà nội chê tôi học hành tốn kém, đã lén xé nát giấy báo trúng tuyển.

Mẹ tôi tức giận, muốn đưa tôi lên thành phố tìm cha, liền bị ông bà nội đánh gãy chân.

Còn tôi thì bị ép gả cho gã đồ tể vũ phu trong làng.

Mẹ tôi ngày ngày nước mắt đầm đìa, không chịu nổi vài năm thì lâm bệnh qua đời.

Trong tuyệt vọng, tôi ôm lấy hũ tro cốt của mẹ, nhảy sông tự vẫn.

Lúc mở mắt ra, tôi đã quay về ngày nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường trọng điểm.

1.

Việc đầu tiên sau khi trọng sinh, tôi giấu kỹ giấy báo trúng tuyển, nói với ông bà nội rằng mình không thi đỗ.

“Đồ con gái ăn hại, còn mong mày nên người nữa à?”

Bà nội Trương A Hoa hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc như chim ưng lạnh lùng nhìn tôi.

Cứ như thể việc tôi thi trượt mới đúng ý bà ta.

“Con nhà này, chỉ có Tiểu Quân mới là người có tiền đồ, vào đại học rồi ra làm quan!”

“Sau này cha mày còn trông cậy vào nó để làm rạng danh, mày thì tính là cái thá gì?”

Tôi cười lạnh:

“Phải rồi, trách sao lại rước cả em dâu lên thành phố sống chung, chẳng thấy mất mặt gì cả!”

Tôi cố ý hét lớn, khiến hàng xóm lân cận tò mò thò đầu ra nhìn.

“Con đĩ con! Tao không xé nát cái mồm mày thì không phải tao!”

Ông nội Giang Đức Thắng vớ lấy một cây gậy to bằng cánh tay phang tới, tôi né sang một bên rồi bỏ chạy ra đầu làng.

Tôi chạy một mạch đến xưởng gốm nơi mẹ tôi làm việc, tìm ông chủ đòi tiền công của mẹ.

Trước kia, số tiền đó đều bị ông bà nội lấy mất.

Ông chủ vốn đã nhìn chướng mắt hai người kia từ lâu, liền dứt khoát đưa tiền cho tôi.

Cầm tiền trong tay, tôi lập tức mua hai vé tàu đi Ứng Thành.

Mẹ tôi tuy mặt đầy âu lo, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản tôi.

Bà cũng đang ôm một bụng ấm ức chưa trút được.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, hai mẹ con tôi lén lút lên đường.

Tôi biết, nếu để ông bà nội biết thì sẽ chẳng đi nổi.

Nhà họ Giang đã sớm quyết tâm nhốt chặt hai mẹ con tôi ở lại vùng quê này.

Tiếng gào thảm thiết của mẹ ở kiếp trước vẫn còn vang vọng bên tai tôi.

Kiếp này, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá.

Trước cổng khu gia viên Đại học Ứng Thành

“Ai tìm ai vậy?”

“Tìm Giang Quốc Vĩ.”

Bác bảo vệ liếc nhìn tôi từ đầu đến chân:

“Hai người có quan hệ gì? Tôi ghi sổ một chút.”

“Tôi là con gái ông ấy.”

Bác nhíu mày: “Thầy Giang chỉ có một cậu con trai, lấy đâu ra con gái?”

“Người ta nổi tiếng thương vợ, vừa có việc là đã đón vợ con từ quê lên thành phố rồi, đừng làm mất mặt người ta.”

Mẹ tôi ấp úng, giận đến mức mặt tái nhợt, há miệng nhưng chẳng nói nên lời.

“Làm khó con gái quê mùa làm gì.”

Một người phụ nữ ăn mặc chỉn chu vừa đi ngang qua liền đứng ra giải vây giúp chúng tôi.

“Phải, phải, bà Thẩm nói đúng lắm.”

Bác bảo vệ vừa cúi đầu khom lưng, vừa vội vã mở cửa cho chúng tôi vào.

Tôi cảm kích, mỉm cười với bà ấy một cái.

Tôi lần theo địa chỉ ghi trong thư, gõ cửa một căn hộ tầng ba.

Người ra mở cửa là Trần Quyên – người được gọi là “cô thím” của tôi trên danh nghĩa.

Cô ta để tóc xoăn thời thượng, mặc chiếc váy caro đỏ xanh bó eo mới tinh, trông y như một thiếu nữ xinh tươi.

Còn mẹ tôi thì khoác trên mình chiếc áo khoác bạc màu vì giặt quá nhiều, chẳng còn thấy rõ màu gốc.

Do suốt năm làm nông vất vả, làn da mẹ sạm đen, khô ráp, trông còn già hơn Trần Quyên những hai chục tuổi!

Trần Quyên rõ ràng sững người, giọng nói cũng run rẩy:

“Chị… Chị hai, sao chị và cháu lại đến đây?”

Mẹ tôi khẽ cúi đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:

“Tôi… dẫn con đến gặp Quốc Vĩ, có chuyện muốn nói.”

Vừa dứt lời, Giang Quốc Vĩ từ trong nhà bếp đi ra, vẫn còn đang đeo tạp dề, tay cầm cái xẻng nấu ăn.

Hồi còn ở quê, ông ta đến rửa cái bát cũng chẳng chịu giúp mẹ tôi một lần.

Giờ lại vì Trần Quyên mà sẵn sàng tất bật nơi bếp núc.

Thấy mẹ tôi xách hành lý, sắc mặt ông ta thoáng cứng đờ, có vẻ không vui, giọng cũng lộ rõ sự khó chịu:

“Đến cũng không báo trước một tiếng?”

Mẹ tôi bị ông ta quát đến cứng họng, lúng túng đứng tại chỗ không nói nổi lời nào.

Đầu hè ở Ứng Thành, gió cũng nóng rát, vậy mà tôi lại cảm thấy lạnh buốt khắp người.

Tôi cười khẽ, ngẩng đầu, làm ra vẻ ngây thơ hỏi:

“Ba, đây là nhà của ba và thím nhỏ, nên mẹ con con không được vào à?”

2.

Gương mặt Giang Quốc Vĩ thoáng hoảng hốt, miễn cưỡng nghiêng người tránh lối:

“Con nói bậy gì thế!”

Tôi thầm khẽ cười nhạt một tiếng, nhấc chân bước vào nhà.

Trần Quyên giả bộ kêu lên một tiếng: