Chương 3 - Trở Về Ngày Định Mệnh
Có một người phụ nữ giọng đầy tự hào nói: “Tôi cưới năm 2021, mua trọn bộ nữ trang bằng vàng, lúc ấy cả tiền công chế tác cũng chỉ 410 tệ, giờ giá đã gấp đôi rồi, tôi cũng đang định bán cái vòng tay to bản đi đây.”
Tôi cúi đầu, nhìn kỹ màn hình. Đúng thật là năm 2021!
Không thèm quan tâm đến hai kẻ đang vui chơi trong quán bar kia, tôi phấn chấn hẳn lên vì một tương lai đầy hy vọng.
Tôi lập tức mua vé tàu đến Thâm thị, mang theo hai bộ đồ thay rồi lên đường.
Tôi tiêu sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm ở Thủy Bối để mua vàng, đến cả tiền mua vé tàu về cũng không còn.
Khi đang đứng trên phố, đầu óc quay cuồng vì không biết tiếp theo phải làm gì, thì Tưởng
Ngâm bất ngờ gọi điện cho tôi:
“Alo, chồng cô say rượu rồi, cô mau về chăm đi.”
“Thật kỳ lạ, tối qua anh ta đâu có uống nhiều, thế mà nôn hết lên người tôi. Tôi lười quay lại, đang tắm nhờ bên nhà các người đấy, cô đừng có suy nghĩ linh tinh. Tôi chỉ mượn một cái áo, chứ cái khả năng mười lăm phút của chồng cô ấy hả—tôi chẳng thèm!”
“Tưởng Ngâm, cậu còn dám nói nhảm nữa, tin không tôi cho cậu biết tay thật đấy?”
Giọng của Lý Phạm đột nhiên chen vào cuộc gọi.
Nhưng chưa kịp nói gì thêm, cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi bật cười.
Thật khó đoán quá.
Là do say rượu nôn, hay là bị ngộ độc thực phẩm đây?
Bất chợt, tôi không còn muốn về nữa.
Tạm thời cứ ở ngoài vài hôm vậy.
Chứ lỡ về mà thấy mặt hai đứa khốn đó, tôi sợ mình không nhịn được mà làm chuyện dơ tay.
Cất điện thoại đi, tôi đeo chiếc ba lô đen nặng trĩu, đi về phía một nhà trọ bên đường.
6
Thâm thị có rất nhiều nhà máy, mùa cao điểm cần thuê lượng lớn công nhân thời vụ.
Tôi nhanh chóng nhận được một công việc trả lương theo ngày.
Ngay trong ngày đầu vào làm, sau khi hoàn thành cả ngày đứng chuyền, tôi mở điện thoại thì thấy cả chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
【Vợ ơi, sao em chưa về vậy?】
【Em đi đâu rồi?】
【Anh nhớ em lắm, mau về đi.】
【Vợ ơi, anh đau dạ dày quá, thuốc em mua lần trước để ở đâu rồi?】
Chưa kịp đọc hết tin, Lý Phạm lại gọi đến:
“Vợ ơi, khi nào em về vậy? Anh khó chịu quá, cứ buồn nôn mãi.”
Giọng anh ta yếu ớt. Không biết là thể xác yếu, hay là lương tâm yếu.
Tôi gửi định vị cho anh ta: “Ra ngoài chơi rớt mất điện thoại với chứng minh thư rồi, giờ đang ở xa, không về được.”
Lý Phạm hít sâu một hơi, rồi không nhịn được mà chửi: Lâm Nhạc, cô là heo hả? Mấy thứ quan trọng vậy cũng làm mất được, đầu óc cô không mất theo luôn à? Cô bỏ đi đâu xa vậy, định hù ai chứ?”
Tôi xoa tai, rồi tắt máy. Tiện tay chặn luôn số anh ta.
Để yên một ngày.
Hôm sau, tôi nhận lương, mua một hộp cơm giò heo, lại nhận được cuộc gọi từ số lạ—chính là Lý Phạm dùng số khác gọi tới.
“Vợ à, em đừng làm loạn nữa mà được không?” “Anh khó chịu lắm rồi, xin em đấy, mau về đi.”
Tôi thong thả xúc một thìa cơm, chậm rãi nuốt xuống, rồi tò mò hỏi:
“Không phải Tưởng Ngâm đang ở cạnh anh chăm sóc sao? Hai người là anh em tốt mà.”
“Em cố tình gây sự phải không? Tôi đã nói bao lần rồi, tôi với cô ta chỉ là bạn! Em là vợ tôi, tôi bỏ mười vạn sính lễ ra cưới em, em không nên chăm sóc tôi sao?”
Lý Phạm bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tôi cho em thời hạn 12 tiếng, phải có mặt trước mặt tôi, nếu không thì…”
Hắn dứt lời hăm dọa rồi mạnh tay dập máy.
Tôi trong lòng không chút gợn sóng, ăn xong cơm thì về phòng ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau giao lại điện thoại, tiếp tục cắm đầu làm việc.
Sau ba ngày nhận đủ lương, tôi phát hiện—mình lại đủ tiền để mua 1 gram vàng rồi!
Nhưng tôi kiềm chế lại, không mua. Mà là mua vé tàu quay về.
7
Ngồi mấy tiếng ghế cứng mới về đến nhà.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, tôi phát hiện Lý Phạm vẫn còn nằm trong nhà.
Tiến lại gần nhìn kỹ, trên giường còn có một người nữa.
Tôi cầm điện thoại lên, chụp cho hai người một tấm ảnh chung, rồi đứng tại chỗ đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân:
[Ba ngày tôi không có nhà, thật may nhờ có Tưởng Ngâm chăm sóc chồng tôi từng bước không rời. Vô cùng cảm kích (chắp tay cầu phúc).]
Bài đăng lên rất lâu, không ai bấm like.
Tôi xách mớ rau vừa mua về trên đường, xoay người đi vào bếp.
Đang xào món thứ hai thì Tưởng Ngâm theo tiếng động đi vào: “Ối, Lý Phạm tìm cô đến phát điên luôn đấy. Cô chơi bài ‘bỏ nhà đi’ này cũng được đấy, học ở tiểu thuyết nào vậy?”
Tôi chăm chú đảo thịt trong chảo, cười dịu dàng: “Không sao đâu, Lý Phạm thích đồ tôi nấu mà, ăn xong chắc hết giận thôi.”