Chương 8 - Trở Về Ngày Đại Hôn
Sắc mặt Tống Bối Bối thoắt cái trắng bệch, còn chưa kịp biện bạch, thì một bóng người đã gào thét xông ra.
Phó Vân Mặc như một con thú điên, nắm chặt tóc nàng ta, đôi mắt đỏ ngầu:
“Tiện nhân! Lão tử đối đãi với ngươi tệ lắm sao? Mà ngươi lại dám sau lưng ta ra ngoài câu dẫn nam nhân?!”
Tống Bối Bối khóc lóc kêu oan, nhưng Phó Vân Mặc nào còn nghe lọt tai.
Thân mang chật vật, lại bị phủ Trưởng công chúa tống ra như chó hoang, chịu đủ lời nhục mạ chê cười của chúng nhân…
Hắn đã mất hết thể diện, thân tàn danh liệt — mà tất cả đều bắt đầu từ khi hắn cưới phải Tống Bối Bối.
Nhớ lại cảnh huy hoàng ngày trước, lại nhìn thân phận bùn đất hiện tại…
Cơn giận như lửa thiêu tâm, hắn triệt để phát cuồng, đấm đá túi bụi lên người nàng ta:
“Đều là tại ngươi! Là ngươi hại ta mất phủ Hầu! Là ngươi khiến Thanh Nguyệt chê bỏ ta!
Giờ ngươi còn dám phản bội ta? Ta đánh chết cái đồ lẳng lơ như ngươi!”
Không rõ hắn đánh bao nhiêu đòn, chỉ biết đến khi Tống Bối Bối không còn sức kêu một tiếng, thân mình mềm nhũn, máu tươi chảy tràn dưới thân…
Khi ấy Phó Vân Mặc mới như từ cơn ác mộng tỉnh lại.
Từ Lang sợ ta thấy chướng mắt, liền sai phu xe đi tìm đại phu, còn bản thân thì đưa ta hồi phủ Tướng quân.
Không lâu sau, tin tức liền lan khắp kinh thành:
Phó Vân Mặc đánh chết tiểu thiếp ngay giữa đường.
Hắn bị áp giải vào đại lao. Ngày thứ hai, đã bị hạ độc mà chết.
Hung thủ — không ai khác — chính là Hồ di nương.
Mụ ta lén mua chuộc ngục tốt, cho một lượng lớn thạch tín vào phần cơm của Phó Vân Mặc.
Quan sai đến nơi, chỉ thấy thi thể mụ đã treo cổ chết trong lều cỏ.
Một tháng sau, dưới sự chủ trì của Hoàng thượng, ta và Từ Lang thành thân.
Sau hôn lễ, chúng ta sinh hạ một trai một gái, đời sống phu thê hòa hợp, Từ Lang đối đãi với ta thủy chung như thuở ban đầu.
Kiếp này, trọn đời của ta và chàng — đều là đường rộng thênh thang, gió thuận mây hòa.