Chương 8 - Trở Về Ngày Cưới Để Đổi Đời

Với danh tiếng khuynh quốc của Tố Hòa công chúa,sự nổi bật kia… đôi khi chẳng khác gì một mũi tên độc nhắm thẳng vào tim.

Yến Sóc không tỏ vẻ mừng rỡ khi gặp lại cố nhân,ngược lại, ánh mắt chàng liên tục nhìn về phía ta,tựa như đang cân nhắc rồi mới chậm rãi gật đầu chấp thuận.

Chàng vốn định đến Ngũ Dương thành,nhưng giờ đi cùng nữ quyến thật không tiện,bèn điều một đội quân từ trong thành tới hộ tống chúng ta về Thượng Dương.

Còn bản thân chàng thì thúc ngựa đi trước.

Chia đường mỗi người một ngả,như thế… mới là cách giải quyết hợp tình.

Chỉ là mới đi được nửa ngày đường…

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp.

Binh sĩ đi bên xe ngựa kinh ngạc thốt lên:

“Quân hầu!”

Ta vội vén rèm xe.

Khí lạnh từ tuyết và hương gió mang theo từ thân Yến Sóc cùng lúc ùa vào.

Trên lông mi chàng vương đầy bông tuyết,rồi lập tức tan đi vì hơi thở ấm nóng phả ra.

Yến Sóc mở lời:

“Cứu Tố Hòa, không mang ý gì khác.

Thứ nhất, thuở nhỏ nàng từng bầu bạn cùng ta và mẫu thân, có chút tình nghĩa khi còn bé.

Thứ hai, nàng với ta cùng một phụ thân. Mẫu thân nàng vốn là ca cơ trong phủ phụ vương ta, sau được đưa đến Hán thất làm phi, khi ấy không ai biết bà đã mang thai. Sau đó sinh ra Tố Hòa.

Tuy ta có nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng dù gì cũng là cốt nhục, một lần cứu giúp, cũng là phải đạo.”

Chuyện này vốn là bí mật chốn hậu cung, là việc xấu của vương thất, ta không muốn nói ra.

Nhưng ta sợ nàng suy nghĩ nhiều, nên mới mạo muội nói rõ.”

Nói xong những lời ấy, Yến Sóc thở ra một hơi thật dài,rồi tháo hổ phù bên hông, đặt vào tay ta.

Người mang hổ phù, ở đất Yến có quyền hành như Yến hầu thân chinh.

Chàng nhìn ta, nói:

“Trong những ngày ta không có mặt, nàng cứ mang theo hổ phù.

Ở đất Yến, không ai dám khinh nhờn nàng.

Nếu có kẻ nào dám bất kính… giết không cần hỏi.”

Nói xong câu ấy, Yến Sóc khẽ khàng nhìn ta thật lâu.

Ánh mắt ấy, sâu như đêm tuyết, nặng tựa nghìn cân.

Rồi chàng xoay người, toan thúc ngựa quay đầu.

Chàng nửa đường lao đến, mang theo tuyết gió phủ đầy người,chỉ để nói với ta những lời này.

Mà kiếp trước… ta chỉ cần đúng những lời ấy,là đã đủ.

Lần này chàng rời đi, e là lại lên đường chinh chiến,năm ba tháng sáu cũng khó gặp lại.

Chiến trường binh đao vô tình, sinh tử bất định.

Ta gần như chẳng thể phân rõ đâu là mộng, đâu là thực,chỉ biết mình bật người đứng dậy, gọi với theo:

“Quân hầu!”

Yến Sóc quay đầu giữa màn tuyết mịt mùng,ánh mắt chạm phải nụ cười bình thản của ta.

Ta khẽ nói:

“Đi đường cẩn thận. Thiếp sẽ ở Thượng Dương thành, chờ chàng chiến thắng trở về.”

Tựa như bao lần trước kia,ta vẫn đứng nơi cổng Thượng Dương cung, tay cầm đèn lồng,đợi chàng trở về.

Bình an trở về.

14

Yến Sóc một đi,quả nhiên… lại là chiến chinh binh đao.

Tuyết ngừng, xuân về trong thành Thượng Dương.

Hoa rụng qua rồi lại đến hạ chí.

Biết được quan hệ thật sự giữa công chúa Tố Hòa và Yến Sóc,mỗi lần nhớ lại kiếp trước, vì Tố Hòa mà ta u sầu tức giận,ta không khỏi thấy buồn cười.

Yến Sóc bận bịu nơi chiến sự,vậy mà vẫn luôn gửi thư về cho ta.

Mỗi lá thư mở đầu đều là:

“Mãn Mãn kính thỉnh.”

Ta nào phải không biết gì.

Hành sự, phong thái của chàng…càng lúc càng giống Yến Sóc kiếp trước.

Có lẽ, chàng cũng sớm đã nhớ lại.

Chàng cũng như ta, mang theo ký ức của tiền kiếp.

Nhưng như vậy cũng chẳng phải điều xấu.

Bởi đây chính là cơ hội ông trời ban cho chúng ta một lần để làm lại.

Đến khi tiết trời bắt đầu chuyển lạnh,thư của Yến Sóc ngừng lại.

Ta đoán, chắc chàng đã trên đường hồi kinh.

Ta vừa đi chợ về, tay cầm bao gói lặt vặt,trong lòng tính toán, ngày mai là có thể bắt đầu chuẩn bị đón chàng tại cung Thượng Dương.

Lúc ấy hoàng hôn đã buông, muôn nhà lên đèn.

Bỗng phía sau vang lên một tiếng gọi quen thuộc,chỉ một câu:

“Mãn Mãn.”

Ta bất giác quay đầu lại, gần như không thể tin nổi vào mắt mình.

Cuối con phố dài, khói bếp nhân gian lượn lờ vấn vít.

Yến Sóc vận giáp sắt toàn thân, đứng đó như tách biệt khỏi thế giới,đứng lặng lẽ nhìn về phía ta.

Chàng trở về sớm hơn nhiều so với ta tưởng.

Ban đầu còn sải bước lớn mà đi,càng đến gần lại càng vội vã,cuối cùng dứt khoát chạy hẳn về phía ta.

Chỉ trong chớp mắt, chàng đã đến trước mặt.

Vòng tay ôm lấy eo ta,bế bổng ta lên khỏi mặt đất, xoay một vòng giữa không trung,rồi mới luyến tiếc đặt xuống.

“Ta rất nhớ nàng, Mãn Mãn.” Chàng nói,

“Nhớ nàng còn hơn lúc ta công hạ mười thành. Khi đó mới hiểu được, tương tư thật sự ăn vào tận xương tủy.”

Chỉ một câu ấy,đã là lời thổ lộ chân thành nhất.

Yến Sóc… cũng đã nhớ lại tiền kiếp.

Thân hình chàng cao lớn, phải hơi cúi xuống mới có thể nhìn ta bằng ánh mắt ngang tầm.

Một vị vương hầu lẫm liệt, từng nhuộm máu nơi sa trường,giờ phút này lại cúi đầu… nói lời sám hối.

“Kiếp trước là ta không biết trân trọng minh châu, là ta ngu xuẩn tự cao, lạnh nhạt hờ hững với nàng suốt bao năm.

Mọi thứ đều là Mãn Mãn nàng nhẫn nhịn, nàng bao dung.

Là trong mộng, ta mới dần dần nhớ lại kiếp trước. Mới biết ta từng khiến nàng phải chịu uất ức đến nhường nào.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, ta đã hận không thể quay về quá khứ mà đấm cho bản thân vài cú.”

“Nàng kiếp này không muốn gả cho ta, nhận ta làm nghĩa huynh cũng là điều hợp lẽ.”

“Nhưng Mãn Mãn… ta yêu nàng.”

“Ta không thể làm nghĩa huynh của nàng.

Dù không nhớ lại kiếp trước, ta cũng không thể. Vì ta… vẫn sẽ yêu nàng.”

Chàng cúi đầu xuống, trán khẽ chạm vào ta,khóe mắt lại vương ánh nước.

“Không biết… Mãn Mãn của ta, có bằng lòng… cho ta một cơ hội để làm lại từ đầu hay không?”

Gió thổi dọc theo con phố dài,mang theo tiếng ca khúc mới từ nhà ai văng vẳng truyền xa.

Ta không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chàng.

Chỉ khẽ lui về sau hai bước,hơi cúi người, khóe môi cong lên, nụ cười nhẹ như hoa xuân:

“Cung nghênh Quân hầu thắng trận trở về.”

Tựa như vô số lần trước kia,mỗi khi chờ Yến Sóc khải hoàn, ta đều nói câu ấy.

Ánh mắt chạm nhau, lòng đã hiểu lòng vậy là đã có câu trả lời.

Một kiếp mới, một đời mới,ta bằng lòng cùng chàng… bắt đầu lại từ đầu.

Yến Sóc cúi người trước mặt ta,lưng hướng về ta, không nói một lời,một lần nữa muốn cõng ta trở về Thượng Dương cung.

Ta nằm trên lưng chàng, cảm nhận được cơ thể trẻ trung, vững chãi,bỗng nghe khúc ca mới từ xa vẳng lại,rốt cuộc nghe rõ câu hát ấy:

“Tựa như quen thuộc, nhạn về lần nữa.”

Tựa như đã từng gặp, Yến lại về.