Chương 4 - Trở Về Ngày Cưới Để Đổi Đời

Cuối cùng vẫn lộ ra chút miễn cưỡng,

“Sau này hành quân đánh trận, mỗi lần đi là vài tháng trời, không thể nghỉ ngơi. Nay chỉ là mấy ngày đường, với ta chẳng tính là khổ sở gì.”

Ta biết chàng đi trận cực khổ.

Thế nên kiếp trước, mỗi lần Yến Sóc xuất chinh trở về,ta đều thắp đèn đứng chờ trước cung Thượng Dương, từ xuân sang đông, chẳng quản mưa gió.

Ta ngẩng đầu, mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc:

“Thiếp hiểu nghĩa huynh vì dân chúng đất Yến mà lao tâm khổ tứ. Tương lai tất sẽ có quân sư, có thê tử của huynh khuyên ngăn.

Nhưng giờ họ chưa có mặt, thì đành để nghĩa muội như thiếp thay họ, thương xót huynh một chút. Huynh không nghỉ ngơi đàng hoàng, làm sao bảo vệ được chúng thiếp?”

Gió tuyết rối tung tóc mai của chàng.

Tân Yến hầu nhìn ta cười trong chớp mắt ấy,tay áo giấu bên trong khẽ siết lại,rồi bỗng xoay người đi mất.

Trong tuyết trắng, in rõ bước chân vội vã của chàng.

Lúc ấy, ta mới nghe thấy chàng lạnh lùng ném lại một câu:

“Biết rồi.”

“Lần sau không được giận dỗi với ta nữa, nghĩa muội.”

7

Câu nói này, kiếp trước chàng cũng từng nói.

Khi ấy ta đã thành thân với chàng hơn hai năm,chàng xuất chinh liên miên, vợ chồng hiếm khi gặp mặt.

Huống hồ Yến Sóc vốn không cam lòng cưới ta,dù ta chủ động hết mực, quan hệ giữa hai người vẫn cứ lạnh nhạt.

Yến hầu vốn lạnh lùng, cả thiên hạ đều rõ.

Lần đầu ta cảm thấy thái độ chàng với ta bắt đầu dao động,là trong một lần xuân đi săn.

Sứ thần phiên quốc dâng mỹ nhân cho Yến Sóc,chàng chỉ gật đầu nhàn nhạt, không chút bận tâm.

Nửa sau yến tiệc, ta chẳng nói với chàng một lời,thậm chí một ánh nhìn cũng chẳng buồn liếc tới.

Dù Yến hầu lạnh lẽo,nhưng ta trước nay luôn giống như lửa cháy không ngừng,lúc này lại bỗng yên lặng hẳn,chàng cũng dần nhận ra có điều bất thường.

Mấy lần quay đầu nhìn lại,chỉ thấy ta với gương mặt lạnh tanh, không một tia cảm xúc.

Nhưng nhận ra là một chuyện, chịu dỗ người lại là chuyện khác.

Sau yến tiệc, mọi người cùng di chuyển tới bãi săn xuân giữa đường có đoạn bậc đá phủ đầy rêu, đi lại rất khó khăn.

Ta vô ý vấp một bước.

Lại được Yến Sóc vững vàng đỡ lấy.

Chàng cúi người trước mặt ta, ra hiệu bảo ta leo lên lưng chàng.

Một vị quân hầu, vậy mà cũng chịu cúi mình cõng ta.

Núi non xanh thẳm, bậc đá phủ rêu tầng tầng lớp lớp.

Ta nằm trên lưng chàng, không phân biệt rõ được tiếng tim đập dồn dập ấy là của mình hay là của chàng.

Thành thân đã hơn hai năm, hình ảnh ta quen thuộc nhất là bóng lưng vội vã của chàng, nét mặt luôn lạnh nhạt xa cách.

Lần đầu tiên, ta mới được chàng đáp lại như thế.

Khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa ta đã rơi lệ.

Yến Sóc khẽ nói:

“Ta vốn chẳng ưa mỹ nhân, chỉ là quân sĩ dưới trướng phần lớn chưa cưới vợ, cứ kêu gào muốn có thê tử, nên ta mới giữ lại mấy người mà sứ thần dâng lên.”

Rồi lại nói tiếp:

“Lần sau nếu trong lòng không vui, hãy nói ra. Nếu nàng không chịu để ý đến ta…”

Một Yến hầu vừa tròn hai mươi, bỗng nghẹn lời nơi cổ họng,

lần đầu cảm nhận được nỗi giày vò của hai chữ “tình cảm”, mới chậm rãi nói tiếp:

“Ta cũng sẽ đau lòng.”

8

Yến hầu vốn đã đổi ý, dự định sẽ nghỉ ngơi hai ngày ở trạm dịch,nhưng lại nhận được một phong thư khẩn về quốc sự, buộc phải lập tức lên đường tới Ngũ Dương thành.

Đêm đó, băng tuyết phủ đường, đoàn người đi trong gió lạnh.

Không ngờ lại gặp tập kích.

Tiếng gió rít như tiếng hạc gào, tiếng ngựa hí vang trời,tiếp theo là tiếng binh khí va chạm, tiếng chém giết rền vang giữa đêm tuyết.

Ta co người nép chặt trong góc xe, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng,biết rõ rằng chỉ có giữ im lặng, không gây hỗn loạn, mới thật sự là không gây thêm phiền phức.

Không rõ đã trôi qua bao lâu,một nhát kiếm xé toạc rèm xe từ bên ngoài,một cánh tay đưa vào, kéo ta ra ngoài.

Yến Sóc ôm chặt ta vào lòng,

phi thân lên ngựa, vết máu trên người chàng đã thấm qua áo, ngấm vào vạt áo ta.

Ta quay đầu nhìn lại qua vai chàng,chỉ thấy mặt đất trắng xóa tuyết,trên nền tuyết ấy là thi thể ngổn ngang,máu tươi loang lổ xen giữa tuyết lạnh.

Nơi này không thể ở lâu.

Thế nhưng sau khi ngựa chạy được chừng hai dặm,

Yến Sóc đột nhiên ngã gục về phía sau lưng ta.

Chàng dốc hết sức cuối cùng níu lấy cương ngựa,

kéo cả hai chúng ta ngã nhào xuống tuyết, lăn lộn một vòng rồi dừng lại.

Ta cố gắng lồm cồm bò dậy khỏi lớp tuyết,chỉ thấy Yến Sóc sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền.

Lời cuối cùng chàng nói,rõ ràng là bảo ta…hãy rời đi trước.

Ta tất nhiên không thể làm theo lời chàng.

May thay ta lớn lên nơi thôn dã, từ nhỏ đã quen với việc cưỡi ngựa, điều ngựa.

Ta cho ngựa nằm xuống trước, sau đó cắn răng dốc hết sức nâng Yến Sóc lên lưng ngựa,đỡ lấy thân thể chàng, để chàng tựa vào người ta, một lần nữa thúc ngựa phi đi.

Gió lạnh rạch da, tuyết phủ trắng cả đồng hoang.

Không biết đã chạy bao xa,máu tươi do dây cương siết chặt vào tay ta đã khô cứng từ lâu.

Đến khi ngựa mệt đến mức gục chết,ta lấy đoản đao bên hông Yến Sóc, rạch cổ ngựa lấy máu.

Tự mình uống trước một ngụm, rồi lại dùng môi truyền cho Yến Sóc mấy ngụm,cuối cùng mới thấy sắc mặt chàng khẽ hồng lên một chút.

Ta dùng túi nước đựng đầy máu ngựa,vừa cõng vừa kéo Yến Sóc, lê từng bước khó nhọc vào rừng tuyết địa thế hiểm trở.

Tìm được một hang núi tạm lánh.

Rồi nhóm lửa sưởi ấm, băng bó vết thương cho chàng.

Khi Yến Sóc tỉnh lại,ta đang ngồi một bên, mặt mày lấm lem bụi bẩn,vừa cởi giày ra, vớ dưới chân dính đầy máu đen đã khô cứng,bắp chân chằng chịt vết thương do cành gai trong tuyết rừng cào xước.

Yến Sóc chau mày, ánh mắt đờ đẫn.

Chàng tuy hôn mê, nhưng không hoàn toàn vô thức.

Trải bao lần ám sát, đây là lần đầu tiên có người con gáiôm chàng vượt gió tuyết, trốn vào rừng sâu,lại còn truyền cho chàng những ngụm máu ngựa bằng đôi môi lạnh buốt, mềm mại…

Chàng bỗng khẽ rùng mình.

Ta nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Yến Sóc đã nhắm mắt trở lại.

Cứ ngỡ chàng chưa tỉnh hẳn, ta không hay biết gì, chỉ nhẹ giọng nói như trút được gánh nặng:

“May mà nghĩa huynh không sao cả. Vừa rồi thiếp có ra ngoài bắt được một con thỏ tuyết, đã lột da rồi, lát nữa sẽ nướng lên ăn.

Huynh hãy uống thêm chút máu ngựa cho ấm người, rồi chờ tuyết ngớt, theo dòng suối hạ lưu xuống dưới, nơi đó có vài hộ dân cư trú, chúng ta có thể đến đó tá túc.”

Ngoài hang băng tuyết trắng xóa,mà bên trong lại nhờ có lửa hồng sưởi ấm, trở nên ấm áp và yên bình.

Giọng nữ nhân dịu dàng, không hờn không trách,

Yến Sóc khẽ cất tiếng, mắt vẫn nhắm,giọng nói như cũng được ngọn lửa kia sưởi cho mềm lại:

“Vệ Mãn, Thượng Dương thành… nuôi không ra một nữ nhân như nàng.”

Ta ngẩn ra,mới chợt nhớ, trong lòng Yến Sóc hiện tại ta là dáng hình gì.

Từng giận dữ đá biểu muội,dám vung dao cắt họng ngựa lấy máu,rõ ràng là một nữ tử thô lậu, xuất thân thảo dã.

Kiếp trước, ta thật sự từng rất để tâm đến điều đó.

Bởi vì người mà Yến Sóc cất giữ trong lòng suốt bao năm  công chúa Tố Hòa,quả thực giống hệt với phong hiệu của nàng  một vị thục nữ thanh nhã, đoan trang.