Chương 6 - Trở Về Kiếp Trước Để Đổi Đời
19
Mọi người đều nói tôi điên rồi.
Nhưng tôi không quan tâm.
Bao gồm cả Hùng Thiến – cô ta về lớp liền báo với thầy cô rằng tôi mang theo dao găm bị cấm.
Một nhóm giáo viên người lớn,
Đứng trong lớp ép tôi giao ra.
Tôi nói tôi không có.
Họ lục cặp sách của tôi, bàn học của tôi, thậm chí cả ghế tôi ngồi.
Hùng Thiến lại la lên:
“Ở trong người nó đó! Nó có thể lấy ra bất cứ lúc nào!”
Thầy cô đưa mắt nhìn nhau.
Không ai dám động tay.
Nam nữ có khác, mà con gái trong lớp cũng sợ rồi, chẳng ai muốn lại gần tôi.
Cứ thế giằng co.
Thầy chủ nhiệm bảo đi gọi thêm giáo viên từ văn phòng.
Ngay lúc đó, Chử Lỗi đá bay cái ghế:
“Không phải chỉ là khám người à?”
Trước mặt bao người,
Cậu ta đứng chắn bên tôi,
Lướt tay khắp người tôi từ trên xuống dưới theo chiều nghiêng, làm sạch sẽ đến từng kẽ áo.
“Không có,” cậu ta nói.
Quá nhanh.
Không ai kịp phản ứng gì.
Cả phòng học im bặt.
Cho đến khi cậu ta đá ghế ra rồi ngồi xuống lại.
Hùng Thiến đứng đơ người,
Nhìn cậu ta với ánh mắt không thể tin nổi rất lâu.
Hết tiết học tối,
Chử Lỗi đi theo sau lưng tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu cả lưng tôi.
Cậu ta đột nhiên hỏi:
“Ngực cậu… có phải có hai nốt ruồi đỏ không?”
Tôi đứng sững lại.
Tai ù lên.
Thứ duy nhất có thể an ủi tôi lúc này, chính là con dao găm đang giấu sát trước ngực.
Tôi không nói được lời nào.
May là cậu ta cũng chẳng chờ câu trả lời.
Cậu ta nhíu mày nhìn tôi chằm chằm:
“Tại sao…
“Tôi lại mơ thấy mình cưới cậu? Giống như số tôi vốn dĩ phải đi cùng cậu vậy?”
Cậu ta đã mơ thấy…
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Không biết lúc này nên nói gì.
Cậu ta nhổ nước bọt xuống đất.
“Thôi kệ. Sớm muộn gì tôi cũng tận mắt thấy thôi.”
20
Tối hôm đó,
Tôi không rút dao ra.
Cuối cùng, bọn họ cũng chịu buông tha tôi.
Nhưng lại dẫn cả lớp cô lập tôi – tôi là đồ nghèo, là con rác đầy tham vọng, là thứ đàn bà lẳng lơ ai cũng dám ve vãn.
Không quan trọng.
Tôi chỉ cần học.
Tranh thủ từng giây từng phút, cố gắng ghi nhớ thêm chút kiến thức nào hay chút ấy.
Nhưng dù tôi có trân trọng đến mấy,
Kỳ thi đại học vẫn từng bước tới gần.
Lần này, tôi cẩn thận làm từng câu một.
Dù đã kiểm tra ba lần,
Chỉ cần còn thời gian, tôi sẽ kiểm tra đến lần thứ tư.
Cuộc đời được làm lại, thắng hay thua chỉ còn lần này.
Tôi đã dốc hết sức.
Ngày bước ra khỏi phòng thi,
Cảm giác như không giống kiếp trước nữa.
Hôm nay trời nắng.
21
Trong lúc chờ kết quả,
Mỗi ngày ở nhà đều bận rộn.
Quần áo giặt không hết, cơm nước làm không xong.
Mẹ tôi quăng em trai cho tôi trông, cuối cùng cũng rảnh rỗi để đi hỏi thăm “giá thị trường” của học sinh lớp 12 mới tốt nghiệp.
Bà ấy rất hài lòng.
“Nuôi mày lớn thế này, coi như không uổng công nuôi.”
Tôi giả vờ không nghe thấy.
Bà ta lại bắt đầu cân đo đong đếm từng mối, muốn tìm người vừa mắt nhất.
Tốt nhất là giàu,
Có nhà.
Tính toán mãi cho đến ngày công bố điểm.
Tôi lao ra khỏi nhà.
Bà ta ở phía sau chửi ầm lên.
Tôi chạy vào siêu thị, dùng đúng năm hào cuối cùng còn trong người, gọi đến số điện thoại đã khắc vào tận xương tủy.
Sự im lặng kéo dài trong ống nghe.
Chỉ có âm thanh rè rè của tín hiệu điện.
Mồ hôi lạnh chảy dọc trán.
501.
Con số đó đi kèm với tên của tôi.
Gì cơ?
Trước mắt tôi tối sầm, đầu óc choáng váng.
Cho đến khi đầu dây bên kia lặp lại một lần nữa.
Tôi véo mạnh vào đùi mình.
Là thật.
Là thật đúng không?
Là thật rồi!
Tôi đậu rồi, tôi đậu đại học rồi