Chương 4 - Trở Về Hoàng Hôn

7.

Ở kiếp trước, Hướng Đông không biết chuyện tôi đã qua đời cho đến sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Không biết tại sao, sau khi ch*t, lin/h h/ồn của tôi không hề tiê/u t/án mà vẫn trôi nổi, luôn lượn lờ quanh anh ấy và Lê Đình Lan.

Anh ấy chạy đến nhà tôi như điê/n và tình cờ gặp bố tôi đang thu dọn đồ đạc trong phòng tôi.

Anh ấy bị bố tôi đá/nh đến chảy m/áu đầu, anh ấy không biết chống trả hay ôm đầu mà chỉ đứng đó phục tùng, khàn khàn cầu xin: “Chú ơi, chú ơi, chú hãy trả An Giai lại cho cháu đi mà. Làm ơn trả lại cho cháu đi mà..."

Bố tôi đã đá/nh anh ấy một cách th/ậm t/ệ, đá/nh đến mức sưng cả má, nói không ra tiếng, anh ấy vẫn bất động và liên tục lặp đi lặp lại: “Chú ơi, hức hức, xin hãy trả An Giai lại cho cháu đi mà…”

Chính Lê Đình Lan đã đến nhà tôi và dọa sẽ gọi cảnh sát nên bố tôi mới ngăn cản và đuổi họ ra khỏi nhà.

Lê Đình Lan ngồi cùng anh ở tầng dưới cho đến rạng sáng ngày hôm sau.

Chính cô ta là người trả lời cuộc gọi từ bố mẹ Hướng Đông, nói với họ rằng Hướng Đông đang giúp cô ta làm một dự án và cần phải thức cả đêm.

Cha mẹ Hướng Đông trong mắt người ngoài luôn là người hòa nhã nên đương nhiên họ sẽ không nói gì.

Trong khoảng thời gian đen tối đó, Lê Đình Lan đã cùng Hướng Đông vượt qua.

Chính cô ta cũng là người hết lần này đến lần khác phát hiện ra anh ấy có ý định t/ự t/ử, chính cô ta là người tìm đủ mọi cách để é/p anh ăn, é/p anh đi, é/p anh nói.

Ngay cả sau khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ta và bố mẹ Hướng Đông vẫn tự ý thay anh ấy điền đơn đăng ký vào Đại học.

Đó không phải là nguyện vọng của anh ấy, vì trạng thái tinh thần không phù hợp nên anh được chuyển sang khoa máy tính của một trường đại học khác.

Ở cùng thành phố với trường đại học mà cô ta theo học.

Trong suốt bốn năm, cô ta từng chút một bước vào trái tim anh.

Sau khi tốt nghiệp, họ ở lại thành phố đó để làm việc cùng nhau.

Sau khi công việc của cô ta ổn định, Hướng Đông đã cầu hôn cô ta.

Hướng Đông không muốn tổ chức đám cưới, anh sợ nhìn thấy bố mẹ đã xa mình bốn năm tại hiện trường đám cưới.

Nhưng Lê Đình Lan đã cố gắng hết sức để thuyết phục anh ấy rằng cô ta cần một đám cưới hoành tráng để mang lại một kết thúc có hậu cho những năm tháng yêu thầm cay đắng của mình.

Hướng Đông đã làm hài lòng cô ta, mặc dù khi đối mặt với bố mẹ mình trong đám cưới, anh cứng đờ đến mức tay chân tê cứng đến mức bị người dẫn chương trình trêu chọc, nói rằng anh vui đến mức không đi được.

Sau khi kết hôn, cô ta nhiều lần phàn nàn rằng Hướng Đông luôn lạnh lùng và cư xử lịch sự với cô ta, không hề nhiệt tình như anh ấy đối với tôi.

Tôi rất ngạc nhiên, đó không phải phong cách lạnh lùng và khổ hạnh của Hướng Đông mà cô ấy thích năm đó sao? Tại sao bây giờ cô ta không thích phong cách đó nữa?

Cô ta cũng nhìn thấy một mặt khác của Hướng Đông.

Ngày hôm đó Hướng Đông nhận được điện thoại của cha anh, cha anh qua điện thoại chỉ trích anh làm người thất bại, ở công ty lâu như vậy không thể thăng tiến, thành tích cũng không có gì ấn tượng, thậm chí còn muốn đổi một công việc khác cho anh..

Ngay cả khi đối diện qua đường dây điện thoại, cơ thể anh vẫn tiếp tục ru/n rẩ/y. Cúp điện thoại xong, anh ngồi xổm xuống ôm mặt như một đứa trẻ, nước mắt chảy ra giữa kẽ ngón tay.

Lê Đình Lan bước ra và nhìn thấy, cô ta sử/ng s/ốt, buột miệng nói: "Sao anh lại ngồi đây khóc? Anh có phải đàn ông không vậy?"

Mặc dù cô ta đã lập tức xin lỗi, xin lỗi rất chân thành, đêm hôm đó và ngày hôm sau lại xin lỗi, nhưng tôi biết thân thể Hướng Đông đã r/un r/ẩy cả ngày hôm đó.

Tôi quen anh như thế này, chính là anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế ha/m mu/ốn khóc của mình.

Đó là tâm hồn anh đang ch/iến đ/ấu chống lại cơ thể anh.

Tâm hồn anh gà/o th/ét, nhưng cơ thể anh từ chối ngay cả một giọt nước mắt.

Từ đó trở đi, anh thực sự đã ngừng khóc.

Vài năm sau khi tôi qua đời, acryonia của tôi đã chuyển sang anh ấy.

Sau đó, vào năm thứ tám của cuộc hôn nhân, Lê Đình Lan liên tục yêu cầu chuẩn bị mang thai, nhưng Hướng Đông nói với cô ta rằng anh không có hứng thú với trẻ con và họ có thể là một cặp DINK. (Double Income, No Kids)

Nếu Lê Đình Lan không tự tin về tương lai, anh ấy sẽ tự mình đi tri/ệt s/ản.

Nhưng Lê Đình Lan không muốn, cô ta thích trẻ con.

Cô ta muốn có ít nhất hai đứa con của Hướng Đông.

Họ đã cãi nhau về vấn đề này.

Bởi chán nản, Lê Đình Lan chạy vào phòng làm việc và vô tình tìm thấy một chiếc hộp sắt đã bám bụi lâu ngày.

Cô ta lấy nó ra từ ngăn sâu nhất của ngăn kéo.

Trước khi mở chiếc hộp ra, cô ta đã ngờ ngợ đoán được bên trong có gì.

Cô ta đã không sai.

Tất cả kỷ niệm quá khứ giữa Hướng Đông và tôi đều được lưu trữ ở đó.

Những tờ ghi chú chứa đầy những lời yêu thương ngớ ngẩn dành cho nhau, những tấm vé xem phim chúng tôi cùng xem, những hóa đơn quán trà sữa có vẽ hình trái tim, một danh sách những cuốn sách nên đọc và một số điện thoại lạ.

Lê Đình Lan không biết số đó là gì, tùy ý bỏ xuống.

Nhưng tôi đứng đó bàng hoàng, cả tâm hồn tôi bắt đầu thiêu đốt một thứ hơi nóng chua chát.

Tôi nhớ số đó.

Đó là kỳ nghỉ đông của năm thứ hai trung học, và có lần anh ấy cùng bố mẹ đi ngang qua cổng cộng đồng chúng tôi.

Anh rất muốn gặp tôi nhưng không thể thoát ra được, anh vốn là một người nhút nhát nhưng đã lấy hết can đảm để hỏi mượn điện thoại của một người dì đi ngang qua.

Điều đầu tiên anh ấy nói với tôi khi gọi cho tôi từ số điện thoại xa lạ đó là giọng mũi đang khóc, "An Giai, anh nhớ em rất nhiều."

Lê Đình Lan quay sang phía cuối và tìm thấy một mảnh giấy.

Cô ta siết chặt nó và tay cô ta bắt đầu ru/n r/ẩy.

Đó là danh sách những dự định trong cuộc đời mà tôi và Hướng Đông lập ra.

Hãy cùng nhau vào đại học.

Cùng nhau đi nước ngoài.

Cùng nhau du lịch vòng quanh thế giới trên một chuyến du thuyền.

Sinh con ra rồi hãy yêu con, yêu con, yêu con với cả thế giới trong vòng tay.

Mong muốn cuối cùng này đã hoàn toàn khiến cô ta đổ gục.

Hướng Đông tình cờ quay lại và nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh đứng ở cửa, ngơ ngác hồi lâu, thậm chí còn quên an ủi Lê Đình Lan đang khóc.

Thực ra đã lâu rồi anh ấy chưa lấy chiếc hộp đó ra.

Kể từ khi họ kết hôn, Hướng Đông đã cấm bản thân nhìn lại những ký ức đã qua.

Nếu Lê Đình Lan đủ bình tĩnh, cô ta có thể phát hiện ra lớp bụi tích tụ trên hộp.

Nếu Hướng Đông cố ý thì sẽ dễ dàng giải thích được sự hiểu lầm này.

Tuy nhiên, cả hai đều không lên tiếng.

Lê Đình Lan là một người có học thức và rất chú trọng đến vẻ ngoài của mình.

Ngay sau đó, cô ta lau nước mắt, đứng dậy và nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: "Bố mẹ anh đến rồi. Chúng ta sẽ đón họ ở sân bay."

Thân thể Hướng Đông theo phản xạ cứng đờ trong giây lát, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Lê Đình Lan, anh ấy yên lặng gật đầu.

Cha mẹ Hướng Đông được Lê Đình Lan mời đến, cô ta hy vọng họ có thể trực tiếp thuyết phục Hướng Đông về việc sinh con.

Trên đường đến sân bay, không hiểu vì lý do gì, Lê Đình Lan bắt đầu nhắc đến tôi.

Cái tên cấ/m k/ỵ đã bị phong ấn gần tám năm, tuột ra khỏi miệng cô ta như một bóng ma.

Cô ta nói: "Anh có biết không? Đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, An Giai muốn hẹn anh ra ngoài. Nhưng tôi không muốn cô ta ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học của anh nên tôi đã không đưa giấy nhắn cho anh."

Tôi muốn lao tới bịt miệng cô ta lại, tôi muốn bịt tai Hướng Đông lại, nhưng tôi không có thân thể, không thể thay đổi được gì cả.

Tôi chỉ có thể bất lực nhìn Hướng Đông đang tập trung lái xe chậm rãi quay đầu lại, giống như một bện/h nhâ/n tâ/m th/ần bị mất chức năng n/ão, dùng giọng vô tội hỏi cô ta: “Em nói gì vậy? Anh nghe không, rõ ràng…không hiểu."

Lê Đình Lan sợ đến mức h/ét lên: “Nhìn đường đi, Hướng Đông, tập trung lái xe, anh đang làm gì vậy?”

Hướng Đông vẫn hỏi cô ta: “Em vừa nói cái gì?”

"Tôi nói, tôi không có đưa cho anh mảnh giấy của cô ta, Hướng Đông, chuyện này phát sinh đã tám năm rồi, An Giai đã sớm thành tr/o b/ụi, xin anh tỉnh táo đi."

"Thì ra là vậy." Hướng Đông gật đầu, ngơ ngác quay đầu lại, lẩm bẩm điều gì đó.

Tôi lướt qua và lắng nghe.

Điều anh ấy nói là: "An Giai, An Giai, anh nhớ em rất nhiều, anh nhớ em rất nhiều."

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi tận mắt chứng kiến ​​anh ấy bình tĩnh bẻ lái, đạp ga, chiếc xe rẽ một vòng kỳ dị trên cầu bắc qua sông, đâ/m xuyên qua lan can rồi bay lên trời hướng về phía sông.

Không, Hướng Đông, em không muốn anh làm điều này.

Em muốn anh được sống và sống thật tốt.

Tôi h/ét lên, lao tới, cố đẩy xe lên, đẩy Hướng Đông ra rồi mở cửa nhưng lại không thể làm gì được.

Cuối cùng tôi dừng lại giữa không trung, ru/n rẩ/y và khóc lớn.

Hướng Đông, em không cần anh làm việc này!

Không có vấn đề nếu anh kết hôn với Lê Đình Lan.

Sẽ không có vấn đề gì nếu anh có nhiều con.

Sẽ không có vấn đề gì nếu anh hoàn toàn quên mất em.

Em chỉ muốn anh sống tốt, khóc vì bản thân anh, cười vì bản thân anh, cảm nhận tình yêu và được yêu, đối xử tốt với thế giới vì bản thân anh, chỉ thế thôi.

Nhưng dù tôi có khóc to hay gà/o th/ét đa/u kh/ổ thế nào thì cũng không ai biết.

Khoảng mười phút sau khi chiếc xe chìm hẳn xuống nước, không gian xung quanh tôi bắt đầu dao động.

Trong chớp mắt, tôi và Lê Đình Lan đã quay lại cùng với nhau trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình không thể đầu thai và tái sinh.

Bởi vì đây là một câu chuyện, Lê Đình Lan là nữ chính, kiếp trước cô ta đã cứu Hướng Đông, nhưng tám năm sau lại bị Hướng Đông trả thù và phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Ở cuộc đời này, câu chuyện mới thực sự bắt đầu.

Lần này cô ta sẽ không hành động như trước để cứu lấy số phận của Hướng Đông mà sẽ đứng nhìn Hướng Đông và tôi phát điên và bị t/ự hu/ỷ h/oại bản thân mình.

8.

Chương trình truyền hình kỳ thi tuyển sinh đại học hôm nay là món quà đầu tiên cô ta tặng chúng tôi sau khi tái sinh.

Khi Hướng Đông xuất hiện trước mặt tôi, anh ấy vẫn x/anh x/ao và s/uy s/ụp như lần đầu đến nhà tôi vào năm thứ hai trung học.

Vừa mở cửa ra, anh đã ôm tôi thật chặt.

Cái ôm mạnh mẽ và hu/ng d/ữ đến mức tôi thậm chí còn cảm thấy đau âm ỉ ở xươ/ng sườn.

Anh nhanh chóng thả tôi ra và mở ba lô ra, trong đó có CMND và thẻ sinh viên.

Anh ấy nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Bố anh muốn anh chia tay với em. Ông ấy bảo anh vào phòng tối và đợi đến khi anh hiểu ra”.

"Lần này anh đã không nhượng bộ nữa. Anh đã chố/ng đố/i lại ông ấy, An Giai."

Chẳng trách trên mặt anh ấy có vết m/áu và khóe miệng có vết b/ầm tí/m.

Tôi đưa tay định chạm vào anh, nhưng anh thấy đa/u và nghiêng đầu đi.

Một lúc sau, anh ấy lại bước tới và nhẹ nhàng xoa nửa khuôn mặt không bị thương vào lòng bàn tay tôi.

Giống như một chú cún con vô gia cư.

Anh lẩm bẩm: “Em là con gái, em vẫn dám cãi nhau với bố em, anh không thể so sánh với em được.”

Tôi cười khúc khích: “Em không phải là một cô gái bình thường đâu, em là một chị đại luôn đó.”

Hướng Đông không thể ở nhà tôi lâu được. Tôi đã bàn bạc với anh ấy và quyết định nhân cơ hội này đi du lịch.

Tôi giải thích ngắn gọn với người cha c/ặn b/ã của mình rằng tôi sẽ đi chơi với một bạn nữ cùng lớp. Giữa những lời ch/ửi b/ới, tôi thu dọn hành lý và rời đi mà vẻ mặt không hề thay đổi.

Ông ta đuổi tôi ra ngoài và nhét một tấm thẻ vào túi quần của tôi.

"Tao có tiền, trong thẻ này có năm nghìn tệ. Dùng hết thì quay lại. Nói tóm lại, nếu cần tiền thì cứ nói với tao. Đừng nghĩ đến chuyện xấu xa hay đi theo đường cũ của mẹ mày"

Trước khi ông ấy nói điều gì đó khó chịu hơn, tôi nhanh chóng chộp lấy chiếc vali và chạy ra khỏi khu ký túc xá cũ kỹ.

Bằng cách này, không giống như kiếp trước, Hướng Đông gần như bị đuổi khỏi gia đình sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Lê Đình Lan gọi điện cho tôi và lịch sự hỏi tôi có biết Hướng Đông ở đâu không.

Khi nói chuyện, cô ta cố tình tỏ ra thờ ơ, che giấu vẻ hả hê sau lời nói.

“Không phải tôi lo lắng cho anh ấy, chỉ là chúng tôi là hàng xóm, bố mẹ tôi cũng lo lắng. Cậu cũng biết vì cậu mà gia đình anh ấy gặp bao nhiêu phiền toái rồi đấy. Chú Hướng và dì Hướng chỉ có một đứa con trai, mà anh ấy vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của họ. Anh ấy đột nhiên nói về bạn gái của mình mà không nói cho gia đình biết, gia đình cậu lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, người già nhất thời không thể tiếp nhận cũng là chuyện bình thường."

Tôi dùng ngón tay chọc vào Hướng Đông đang gặ/m cổ mình, nghiêm túc trả lời.

“Hương Đông bây giờ rất đau lòng, tự trách mình, anh ấy muốn quay về, nhưng lại sợ bố mẹ không tha thứ, anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi chứ? Tôi sẽ không cho anh ấy quay lại trong một thời gian nữa.”

Hướng Đông rê/n r/ỉ, xoay người ngồi dậy, nhìn tôi với đôi mắt đầy bối rối và khó chịu.

Hiện tại tôi không có cách nào giải thích với anh ấy.

Lê Đình Lan tái sinh lần này chỉ để nhìn anh s/a s/út, tuyệt vọng, và th/a hó/a còn trà xanh tôi trở thành một con kh/ốn.

Lê Đình Lan rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời của tôi.

Giọng nói lanh lảnh đến mức thiếu đi sự chân thành cần thiết.

"Chú, thím và hàng xóm cũ chúng tôi sẽ giúp thuyết phục anh ấy, cậu bảo anh ấy đừng lo lắng, khi nào hiểu ra rồi thì quay lại nhận lỗi."

Cô ta không hề cố gắng thuyết phục tôi, có lẽ cô ta cảm thấy không cần phải lãng phí lời nói với tôi.

Hoặc có lẽ cô ta hy vọng tôi có thể kéo Hướng Đông theo, th/a h/óa triệt để hơn.

Thông báo tuyển sinh đại học đã đến.

Cũng giống như kiếp trước, Lê Đình Lan được nhận vào trường đại học tốt nhất mà không hề có chút hồi hộp nào.

Không giống như kiếp trước, Hướng Đông không ở cùng thành phố với cô ta.

Lần này, Hướng Đông không học ngành khoa học máy tính nữa mà chọn trường đại học tốt nhất cả nước về ngành kỹ thuật dân dụng.

Không ít người lắc đầu thở dài, cho rằng với điểm số cao như của Hướng Đông, đăng ký vào chuyên ngành này sẽ là thành tích kém.

Lê Đình Lan đăng trên WeChat Moments kèm theo hình ảnh một chú chó quý hiếm đang chạy đua tranh giành thức ăn với những chú chó bản địa.

Nguyên văn là: Mỗi việc đều có nhân quả riêng, đừng nghĩ về nó và đừng quấy rầy nó.

Hướng Đông nhìn vào điện thoại của tôi, không hiểu tại sao.

Chỉ có tôi mới biết ý của cô ta là gì.

Cô ta đang tự nhủ đừng bao giờ thể hiện lòng tốt hay can thiệp vào nhân quả của người khác nữa.

Vì Hướng Đông nguyện ý làm chó bản địa cho nên cô ta chỉ có thể kính trọng và chúc phúc cho anh ta.

Ở phần bình luận mọi người đều tâng bốc: Suy nghĩ của học tỷ thật khiến người ta ngưỡng mộ, còn người phàm thì ng/u ng/ốc muốn được giác ngộ.

Có lẽ trên đời này chỉ có tôi là bạn tâm giao bí mật của cô ta, nghĩ đến đây cô ta cũng thật đáng thương.

Cô ta đã trốn thoát được nhưng không ai biết.

Không ai ăn mừng việc mình thoát khỏi đau khổ.

Lần này, làm sao có người có thể không cam lòng như vậy?