Chương 3 - Trở Về Để Phục Thù
Cô ta sung sướng uống cạn, đắc ý đứng trước bàn ăn, như một con công kiêu hãnh.
Dưới sự tán dương của mọi người, chỉ chớp mắt, nồi thịt viên đã sạch bóng.
Một vị khách không màng nóng bỏng, vội vàng cắn một miếng, mặt đầy ngạc nhiên hỏi phiên dịch:
“Sao thịt viên này lại ngon thế? Tôi chưa từng ăn bao giờ. Thịt gì vậy? Không giống thịt bò hay thịt dê lắm.”
Chưa để Trần Miêu Miêu kịp phản ứng, tôi đã nhanh miệng nói trước:
“Thịt viên này được làm từ phần đùi sau của con heo ngon nhất. Đây đúng là món cần công phu tỉ mỉ, để đảm bảo nguyên liệu tươi ngon, Miêu Miêu còn đặc biệt tìm heo vừa mổ thịt mới nhất đó.”
4
Phiên dịch tưởng mình nghe nhầm, lập tức hỏi lại:
“Cái gì cơ?!”
Lúc này Trần Miêu Miêu vẫn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, thản nhiên đáp:
“Thịt heo mà,”
Để khách nghe rõ, cô ta còn tự tin nói thêm một câu tiếng Anh bập bõm:
“pig.”
Nghe vậy, sắc mặt phiên dịch lập tức tái xanh anh ta hốt hoảng đứng bật dậy:
“Các người có nhầm lẫn gì không đấy? Người Ả Rập không ăn thịt heo, đây là sự xúc phạm nghiêm trọng đến tín ngưỡng tôn giáo của họ. Sao các người có thể mắc lỗi sơ đẳng như thế được?!”
Trong nháy mắt, tất cả khách hàng đều lộ rõ sự ghê tởm, người thì nôn khan, người thì khó chịu ra mặt.
Một vị khách giận dữ hất cả nồi thịt xuống đất:
“Đây là sỉ nhục đối với tín ngưỡng của chúng tôi, không thể tha thứ!”
Trần Miêu Miêu thấy họ bắt đầu nôn mửa thì lập tức lùi thật xa:
“Mấy người có lịch sự không vậy, món này là tôi tốn bao công sức mới làm ra được. Không muốn ăn thì thôi, bày đặt lôi tín ngưỡng ra mà nói.”
Thấy cô ta không biết hối lỗi, còn mạnh miệng cãi bướng, khách hàng giận đến mức quát thẳng:
“Hợp tác đầu tư lần này lập tức hủy bỏ!”
“Và sau này, vĩnh viễn không hợp tác!”
Đến lượt Chu Chí Cường chết sững tại chỗ. Vì lần hợp tác này, anh ta cũng bỏ ra không ít công sức.
Anh ta hoảng hốt túm lấy phiên dịch:
“Không… chẳng phải chỉ là mấy viên thịt heo thôi sao? Không thích thì thôi đừng ăn, đâu đến mức phải từ chối hợp tác chứ?”
Phiên dịch nhìn anh ta đầy thất vọng, giọng vô cùng nghiêm túc:
“Đây không phải là chuyện vài viên thịt. Đây là sự thiếu tôn trọng với tôn giáo của họ, còn nghiêm trọng hơn cả việc xúc phạm cá nhân.”
Chu Chí Cường luống cuống, liên tục cầu xin:
“Anh nói giúp tôi vài câu đi. Tôi thật sự không biết, cũng không cố ý. Anh giúp tôi lần này, tôi nhất định sẽ hậu tạ!”
Phiên dịch bực bội đẩy anh ta ra:
“Chuyện này cho bao nhiêu tiền cũng vô ích, tôi thật sự không giúp được.”
Nghe vậy, đôi chân anh ta bắt đầu run lẩy bẩy, cảm giác cả bầu trời sụp xuống.
Trần Miêu Miêu cũng mặt cắt không còn giọt máu, lẩm bẩm:
“Sao lại có thể như thế được? Chỉ vì mấy viên thịt thôi mà, phản ứng quá đáng thế…”
Chồng biết tôi quen nữ khách hàng kia, vội coi tôi như chiếc phao cứu mạng cuối cùng.
Anh ta chộp lấy tay áo tôi, khẩn khoản van xin:
“Gia Di, anh biết em tốt. Công ty này là tâm huyết bao năm của chúng ta, em giúp anh một lần đi. Chỉ cần ký được hợp đồng, sau này chức Tổng giám đốc để em làm cũng được, được không?”
Tôi coi như không nghe thấy, chậm rãi gắp một miếng thức ăn trên bàn, vừa ăn vừa gật gù:
“Ngon thật, đúng là đầu bếp năm sao làm có khác.”
Anh ta thấy tôi đứng nhìn mà không cứu, còn nhàn nhã ăn uống, đôi mắt tức giận đỏ hoe, lập tức hất đổ hết thức ăn trên bàn xuống đất.
“Ăn! Để xem em còn ăn được không! Em hả hê lắm đúng không? Anh nói cho em biết, nếu anh không sống yên được, em cũng đừng mong yên ổn!”
Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông đang phát điên, không một biểu cảm, xoay người rời khỏi phòng tiệc.
Mớ hỗn độn của mình, tự mà giải quyết, tôi không rảnh hầu nữa.