Chương 11 - Trở Về Để Đối Mặt
11
“Mẹ tưởng con không biết chuyện mẹ từng nói với cô ấy, rằng con cần một người môn đăng hộ đối, có thể giúp ích cho sự nghiệp — chứ không phải một thiên kim phá sản như cô ấy à?”
“Con không nói ra, chỉ vì muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mối quan hệ mẹ con này.”
“Năm đó, bố vừa mất, tập đoàn rối ren, con đơn độc không ai giúp đỡ. Mẹ không hề nghĩ đến chuyện giúp con, lại còn đuổi người con yêu nhất đi, cùng cậu của mẹ mưu tính đẩy con khỏi Tập đoàn Yến thị. Mẹ nghĩ mẹ xứng đáng với danh xưng ‘mẹ’ sao?”
Từng câu nói của Yến Trầm như những nhát dao sắc bén, phơi bày trần trụi lớp vỏ “hiền mẫu” mà bà Phó cật lực dựng lên.
Tôi nhìn Yến Trầm lúc này — bình tĩnh nói ra mọi chuyện năm xưa, trong lòng tôi như bị ai đó siết chặt, đau đến đỏ hoe cả mắt.
Thì ra năm ấy anh sống khổ đến như vậy, cô đơn, bất lực đến thế.
Tôi nhớ lại hình ảnh anh quỳ dưới mưa, cầu xin tôi đừng đi — lòng tôi như vỡ ra từng mảnh, đau đến khó thở, nước mắt lặng lẽ trào ra không ngừng.
Mất người thân, bị người nhà phản bội, còn bị người yêu bỏ rơi — lúc đó anh đã tuyệt vọng và đau khổ đến nhường nào?
“Thằng con bất hiếu!” — Bị dồn đến đường cùng, bà Phó chỉ còn biết gào lên chửi rủa, “Mày và con hồ ly tinh đó cứ xuống địa ngục cùng nhau đi!”
Yến Trầm làm như không nghe thấy, chỉ bình tĩnh ra lệnh cho vệ sĩ chờ sẵn ngoài cửa:
“Đưa bà ấy ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Khi chưa có sự cho phép của tôi, không được quay lại.”
Tiếng mắng chửi của bà Phó dần biến mất sau cánh cửa.
Chỉ còn tôi và Yến Trầm trong phòng khách.
Căn phòng yên lặng đến đáng sợ.
“Xin lỗi, đã để em chịu ấm ức.” — Anh nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc vương bên má tôi, mọi vẻ lạnh lùng trên người đã tan biến hết.
“Anh… biết từ bao giờ?” — Tôi nghẹn ngào hỏi.
“Trước khi anh dùng tin giả để dụ em về nước.” — Tay anh đang lau nước mắt cho tôi khựng lại, “Sao em lại đứng đó để bà ta nhục mạ thế hả?
Bình thường cái miệng ngang ngược với anh đi đâu mất rồi? Nhỏ vô lương tâm, chỉ dám hung dữ với mỗi mình anh đúng không?”
Anh càng nói càng tức, nâng cằm tôi lên, cúi xuống cắn nhẹ môi tôi như hình phạt.
“Lần sau, bất kể ai làm em khó chịu, cứ việc phản đòn cho anh, anh sẽ lo liệu tất cả.”
Lời anh vừa dứt, nước mắt tôi một lần nữa không kiềm được mà trào ra.
“Đừng khóc nữa.” — Anh đau lòng lau nước mắt cho tôi, ánh mắt sâu thẳm, yết hầu khẽ chuyển động.
“Bảo bối, em mà còn khóc nữa… anh thật sự không nhịn nổi đâu.”
Tôi: “?”
Nước mắt tôi lập tức khựng lại, ngước lên nhìn anh đầy kinh ngạc.
Anh… làm sao có thể nghiêm túc nói ra mấy lời “điên rồ” đến thế chứ?!
Đám cưới của tôi và Yến Trầm được tổ chức long trọng, hoành tráng.
Anh vui như một đứa trẻ vừa thắng trận, ai đến mời rượu cũng không từ chối, chỉ cần chúc một câu “trăm năm hạnh phúc” là anh lập tức cạn ly không cần do dự.
Vì vậy, tiệc cưới vừa kết thúc là anh say mềm.
Mấy người bạn thân của anh dìu anh về phòng nghỉ rồi lịch sự chào tạm biệt tôi.
Tôi vừa tiễn họ ra cửa thì phát hiện một người để quên điện thoại.
Tôi không nghĩ nhiều, vội mở cửa đuổi theo để trả lại, nhưng ngay tại cửa, tôi tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
“Yến Trầm đúng là cuối cùng cũng vượt qua giông bão để thấy được trăng sáng rồi.”
“Chứ còn gì nữa, nhớ hai năm trước không? Lúc đó thật sự dọa tụi mình chết khiếp. Anh ấy nuốt trọn cả một lọ thuốc ngủ, suýt nữa là không cứu kịp…”
“Tôi còn nhớ, lúc tỉnh lại, điều đầu tiên anh ấy làm là nhờ tụi mình tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Anh ấy nói muốn sống thật tốt, để đợi Tang Vũ quay về. Nghĩ lại mà thấy xót xa thật.”
“Có người mẹ như thế… anh ấy cũng khổ quá rồi. Nhưng may là giờ mọi chuyện đều ổn rồi.”
Giọng nói của họ dần khuất nơi hành lang.
Tôi thì dựa lưng vào cánh cửa lạnh ngắt, từ từ ngồi bệt xuống đất, hai tay bịt chặt miệng mình, cố không để bật khóc thành tiếng.
Yến Trầm… anh ấy từng bị trầm cảm.
Anh ấy vẫn luôn uống thuốc.
Khoảnh khắc đó, hình ảnh anh ngồi trong thư phòng hôm nào, tự cắt cổ tay hiện về như một cú sét đánh.
Làm gì có chuyện bác sĩ khuyên xả máu định kỳ chứ — rõ ràng là anh phát bệnh, rồi tự hành hạ bản thân!
Nhận ra điều đó, tim tôi như bị ai đó xé vụn, đau đến nghẹt thở.
“Em khóc gì vậy? Không khỏe ở đâu à?”
Yến Trầm lảo đảo từ phòng bước ra, vừa thấy tôi đang khóc thì lập tức tỉnh rượu phân nửa, loạng choạng chạy lại, hoảng hốt áp tay lên trán tôi kiểm tra.
“Không sao.” Tôi lắc đầu, lau nước mắt, gỡ tay anh xuống rồi từ từ vén tay áo anh lên.
Lộ ra những vết sẹo ngang dọc đã lành từ lâu.
“Đừng nhìn.” Anh theo phản xạ muốn rụt tay lại.
Nhưng tôi không buông.
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên từng vết sẹo dữ tợn ấy. Nước mắt tôi, theo từng nụ hôn, lặng lẽ rơi xuống những dấu tích mang theo cả nỗi đau năm tháng của anh.
“Về sau, đừng làm đau mình nữa.” Tôi dốc hết can đảm, cố để giọng nói không run, “Dù có chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ hoe của anh, từng chữ từng chữ nói rõ ràng:
“Yến Trầm, em yêu anh. Yêu rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều.”
Nghe thấy lời tôi, anh lập tức ôm chặt tôi vào lòng, siết mạnh vòng tay như muốn hòa tôi vào máu thịt của mình.
Anh gật đầu liên tục, nơi vành tai tôi, nghẹn ngào đáp lại:
“Vợ ơi… cảm ơn em đã yêu anh.”
“Cảm ơn em… đã quay lại thế giới này để cứu anh.”