Chương 1 - Trở Về Để Đòi Lại Sự Công Bằng

Sau khi bị đoàn Kinh kịch đuổi, tôi gả cho Lương Dực – một người đàn ông tàn tật – và làm người hầu cho anh ta suốt bốn mươi năm.

Vào ngày kỷ niệm đám cưới vàng, Lương Dực bất ngờ đứng dậy khỏi xe lăn, lao đến nhà “bạch nguyệt quang” để cứu hỏa rồi bỏ mạng trong biển lửa.

Đến khi luật sư đọc di chúc, tôi mới chết lặng khi biết: anh ta đã sớm chia một nửa tài sản cho con trai, nửa còn lại trao hết cho “bạch nguyệt quang”.

Còn phần của tôi? Chỉ là hai câu nói lạnh lùng:

“Bức thư tố cáo năm xưa, anh đã dùng cả đời hôn nhân để bù đắp cho em rồi.”

“Tổ tiên nhà họ Lương không cho đào hát vào từ đường. Nếu em đồng ý sau khi chết không lập bia mộ, ta sẽ tặng em chiếc đồng hồ bỏ túi này.”

Tôi siết chặt chiếc đồng hồ đã rỉ sét, cố gắng nuốt nghẹn nỗi đau nghẹn trong lòng.

Thì ra năm đó, chỉ vì muốn “bạch nguyệt quang” được chọn làm đào chính, Lương Dực không ngần ngại vu oan giá họa, hủy hoại cả tiền đồ của tôi.

Tôi quỳ trước cổng tòa án, giận dữ tố cáo sự bất công trong di chúc, nhưng lại bị chính đứa con trai tôi nuôi lớn đẩy ngã xuống đất.

“Còn mặt mũi mà ở đây kêu oan sao? Nếu không có bà, bố và dì Giang làm sao phải ôm hận cả đời!”

“May mà năm xưa bố không chịu đăng ký kết hôn, nếu không dì Giang làm sao tranh nổi với loại đàn bà chanh chua như bà!”

“Còn dám gây chuyện nữa, đừng trách tôi quẳng bà về quê cho chết già một mình!”

Tôi tức đến nỗi gục ngã tại chỗ, hơi thở cuối cùng cũng không còn. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày đoàn Kinh kịch tổ chức tuyển chọn.

Lần này, tôi không do dự từ bỏ vai đào chính – vai diễn từng khiến tôi rơi vào bi kịch cả đời.

Thay vào đó, tôi chọn làm thanh y – một con đường vững vàng và rộng mở hơn.

1

Lưng tôi đau nhói dữ dội, còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo thì bên tai đã vang lên tiếng quát mắng quen thuộc.

Giọng nói của Lương Dực mang theo sự giận dữ và hối hận rõ rệt.

“Nếu biết cứu cô sẽ khiến tôi bị liệt cả hai chân, tôi thà đứng nhìn cô chết!”

“Trình Hiểu Âm, cả đời này cô cũng đừng mong trả hết món nợ với tôi!”

Câu nói ấy như một lời nguyền đeo bám suốt năm mươi năm khiến tim tôi đập mạnh. Tôi mở choàng mắt, lập tức chạm phải ánh nhìn của Lương Dực.

Gương mặt trẻ trung năm ấy, đôi mắt căm hận vẫn sắc như dao, chẳng khác gì ký ức cũ.

Tôi sững người nhìn quanh, đến khi trông thấy tờ lịch treo tường mới kinh hoàng nhận ra — mình đã quay về bốn mươi năm trước.

Lúc này tôi vẫn còn ở đoàn Kinh kịch. Quan trọng hơn… tôi và Lương Dực còn chưa kết hôn.

Đến cả ông trời cũng không nhịn được mà ra tay giúp tôi một lần.

Có lẽ bị thái độ dửng dưng của tôi chọc giận, Lương Dực liền cầm hộp cơm bằng sắt ném thẳng về phía tôi.

“Hôm nay mùng Một, phải ăn chay cầu phúc cho Vãn Vãn, cô còn mang bánh bao thịt đến là có ý gì?”

“Nếu nó không được chọn, chắc chắn là do cô – đồ sao chổi – mang xui đến!”

“Miệng thì nói sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, mới mấy ngày đã lộ nguyên hình. Không dạy dỗ cho ra hồn, sau này bước chân vào cửa tôi kiểu gì được!”

Tôi cố nhếch môi, nặn ra một nụ cười lạnh, cố gắng giấu đi cơn giận đang cuộn trào trong ngực.

“Ai nói tôi muốn gả cho anh?”

Vừa dứt lời, Lương Dực sững sờ. Ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn khó tin.

“Cô nói gì? Hôm tai nạn chính miệng cô hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời, giờ lại muốn nuốt lời?”

“Được, vậy tôi sẽ đến đoàn Kinh kịch tìm đoàn trưởng, lột mặt nạ giả dối của cô trước mọi người!”

“Đi đi, nhớ hỏi xem có điều luật nào quy định phải kết hôn mới được chăm sóc người khác không? Để mọi người cùng xem ai mới là kẻ ép người quá đáng.”

Kiếp trước, chính vì anh ta chắn giúp tôi chiếc xe bò mất lái mà trở thành người tàn phế. Tôi mang lòng áy náy, mới chấp nhận gả cho anh ta, sống cuộc đời làm trâu làm ngựa.

Nghĩ đến cảnh Lương Dực vứt bỏ xe lăn, lao vào biển lửa nhẹ nhàng như chưa từng bị thương, tôi không kìm được mà bật cười trong nước mắt.

Thật là khó cho anh ta… Giả vờ tàn tật suốt bốn mươi năm, chẳng qua chỉ để trói buộc đối thủ cạnh tranh của người trong lòng.

Tôi hít sâu một hơi, quay người nhặt cây gậy chống ở góc tường, đưa đến trước mặt anh ta.

“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Chậm chút nữa là đoàn trưởng tan ca rồi đấy.”

Lương Dực không đón lấy. Trên gương mặt hiện rõ vẻ bối rối, mãi lâu sau mới nghiến răng nhả ra từng chữ:

“Trình Hiểu Âm, chỉ cần chân tôi còn chưa đứng lên được, cô đừng hòng phủi tay bỏ đi.”

“Vác một kẻ phế nhân như tôi, để xem có thằng đàn ông ngu nào dám rước sao chổi như cô về làm vợ!”

“Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn chuộc lỗi, nếu không đừng trách tôi gây chuyện khiến nhà cô mất sạch mặt mũi…”

Kiếp trước, cha tôi – một nghệ sĩ Kinh kịch cả đời tận tụy – đã tức đến đột quỵ khi biết tôi từ bỏ sân khấu để đi lấy chồng. Ông nằm liệt giường suốt mấy chục năm.

Trước lúc lâm chung, ánh mắt ông dừng lại trên đôi tay đầy chai sạn của tôi, tràn ngập tiếc nuối và đau lòng.

Nghĩ đến đây, mọi tủi hờn và phẫn nộ dồn nén suốt thời gian qua như vỡ òa trong khoảnh khắc. Tôi bất ngờ giơ tay, tát thẳng một cú trời giáng lên mặt Lương Dực.

“Lương Dực, anh nên làm rõ một chuyện – người khiến anh bị thương là chiếc xe bò mất lái, không phải tôi!”

“Anh ôm trong lòng thứ tình cảm nhơ nhuốc dành cho người khác, nếu tôi mà gả cho anh, đó mới là nỗi nhục lớn nhất đời tôi!”

Không để anh ta kịp phản ứng, tôi cúi xuống nhặt hộp cơm còn dính mấy cái bánh bao thịt, rồi xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Trở về căn nhà cũ, vừa thấy cha đang đeo kính lão chăm chú đọc sách, nước mắt tôi lập tức tuôn trào.

Tôi không kìm được mà lao vào lòng ông, ôm chặt như sợ chỉ cần buông tay một chút, ông sẽ lại biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Bị hành động bất ngờ của tôi làm cho hoảng sợ, cha vội vàng hỏi:

“Con gái à, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vết thương của Lương Dực lại trở nặng rồi sao?”

Tôi liều mạng lắc đầu, cổ họng nghẹn lại đến mức không thể thốt ra một lời.

May mắn thay… tất cả chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn cơ hội để làm lại từ đầu.

Sau khi trấn tĩnh lại, tôi mở nửa hộp bánh bao thịt còn lại, dịu dàng cười nói:

“Cha, sau này cha muốn ăn bao nhiêu bánh bao con cũng làm cho cha. Sẽ không đem đi cho chó nữa đâu.”

2

Kiếp trước, cha tôi – một thầy giáo làng – chắt chiu từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc để nuôi tôi theo đuổi nghiệp hát. Cả năm trời, chỉ duy nhất dịp Tết ông mới dám ăn một bữa thịt tử tế.

Ngày nào trời còn chưa sáng, cha đã đạp xe chở tôi đến nhà sư phụ để khổ luyện từng động tác cơ bản.

Ép chân, hạ eo, đá cao – mỗi động tác đều phải lặp lại hàng ngàn lần. Dù đau đến mức khóc nấc lên, tôi vẫn cắn răng chịu đựng, không bỏ cuộc.

Tôi từng nghĩ mình có thể làm nên chuyện, ai ngờ cuối cùng lại bị đoàn Kinh kịch đuổi, rồi cả đời lụi tàn bên một kẻ tàn tật.

Suốt bốn mươi năm ròng rã, gánh nặng cuộc sống đè tôi đến mức không thể thở nổi.

Tôi không chỉ phải chăm sóc Lương Dực tàn phế, còn phải hầu hạ cha mẹ chồng và em chồng. Những lúc nông nhàn còn phải đan giỏ, làm thủ công để kiếm thêm tiền nuôi cả nhà.

Tôi từng ngây thơ nghĩ, chỉ cần mình hy sinh đủ nhiều thì sẽ đổi được sự tha thứ và yêu thương từ anh ta.

Nào ngờ, anh ta lại vì Nhậm Noãn Noãn mà lao vào biển lửa, thậm chí chia một nửa tài sản để lại cho cô ta.

Còn mặt dày tuyên bố cưới tôi chỉ để chuộc lỗi cho bức thư tố cáo năm xưa.

Nếu không phải do anh ta âm thầm phá hoại, tôi đã có thể trở thành đào chính của đoàn Kinh kịch, dựa vào thực lực để giành lấy hào quang và danh tiếng thuộc về mình.

Thế mà anh ta lại dùng hết lời dối trá để nhốt tôi vào địa ngục suốt đời, cuối cùng còn dám thản nhiên tuyên bố: từ nay đôi bên không còn nợ nần gì nhau.

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt ngạo mạn, chỉ tay năm ngón ấy, tôi đã muốn xé xác anh ta thành từng mảnh.

Tôi hấp tấp đạp chiếc xe Phượng Hoàng lao thẳng đến hậu đài của đoàn kịch, nhưng khi mở tủ ra, bức thư tay tôi viết đã biến mất không dấu vết.

Tôi gặng hỏi tới ba lần, bác lao công mới nhổ vài cọng trà trong cái ly tráng men, thản nhiên nói:

“Tui làm sao mà biết được, ngày nào cũng lắm người ra vào. Với lại cái tủ đó thường ngày luôn khóa mà.”

“À đúng rồi, sáng nay có một người đàn ông nói là người nhà cô, tới bảo đưa đồ gì đó…”

Lúc đó tôi mới bừng tỉnh. Vài hôm trước tôi bận chăm sóc Lương Dực, chắc chắn là khi ấy anh ta đã lén làm chìa khóa phụ.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đến gặp phó đoàn để giải thích rõ ràng.

Chương 2 ấn vào đây nhé cả nhà: