Chương 8 - Trở Về Để Chọn Lại Tình Yêu

Diệp Dao sau khi trở về nhà thì ăn không ngồi rồi suốt hơn nửa năm trời.

Khi cha mẹ cô ta bắt đầu giục đi làm, mới phát hiện cô ta đã lén bán mất giấy giới thiệu việc làm, tức giận đến mức đuổi thẳng ra khỏi nhà.

Vô gia cư, Diệp Dao tìm đến Từ Minh Lãng để nương nhờ.

Ban đầu Từ Minh Lãng không muốn cưới cô ta.

Cô ta bèn giở chiêu chuốc rượu, rồi bày trò làm ầm lên tận trụ sở ủy ban xã.

Cuối cùng, Từ Minh Lãng đành phải cưới trong bất đắc dĩ.

Tiệc cưới tan, tôi đích thân trao phong bì mừng cho Từ Minh Lãng.

Từ Minh Lãng xúc động ra mặt.

“Ngữ Mặc… anh cũng bị ép thôi, em biết mà…”

Tôi giơ tay cắt lời anh ta:

“Từ Minh Lãng, anh đã cưới Diệp Dao rồi thì nên sống cho tử tế với cô ta. Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi.”

Tôi gật đầu với anh ta rồi xoay người lên xe, định về căn nhà cũ nghỉ lại một đêm.

Xe nổ máy, bụi đất tung lên, từ gương chiếu hậu, tôi thấy Diệp Dao đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi.

Tối hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ.

Một người đàn ông đột nhiên xông thẳng vào nhà, đạp cửa xông tới.

“Cô em kiếm nhiều tiền thế để làm gì? Không bằng theo anh đi, anh cưới cô làm vợ!”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười dâm đãng.

Hắn đè cả người lên tôi, định làm điều đồi bại.

“Muốn chết à!”

Tôi vớ lấy cốc nước ở đầu giường, dốc toàn lực đập thẳng vào đầu hắn.

“Aaaa!”

Hắn hét lên một tiếng, ôm đầu chảy máu nằm vật ra đất chửi rủa:

“Con đàn bà chết tiệt, ra tay ác thế!”

Tiếng động trong phòng lớn đến mức hàng xóm và cán bộ trong thôn đều chạy sang.

Gã đàn ông thấy mọi người kéo đến thì hoảng sợ, lập tức khai hết mọi chuyện.

Là Diệp Dao đã đưa cho hắn mười đồng, sai hắn đến cưỡng hiếp tôi, nói chỉ cần phá hoại danh tiếng tôi thì có thể cưới tôi, tương lai tất cả tài sản của tôi sẽ là của hắn.

Trưởng thôn và cán bộ thôn tức giận vô cùng.

Họ lo sợ tôi sẽ vì chuyện này mà rút hết đầu tư khỏi quê nhà.

“Diệp Dao! Còn không mau nhận lỗi xin lỗi đi!”

Diệp Dao bỗng phát điên hét toáng lên:

“Tại sao tôi phải xin lỗi? Ai bảo cô ta suốt ngày quyến rũ đàn ông!”

“Một người đàn bà thì làm sao có thể kiếm được từng ấy tiền? Không chừng đang làm việc gì khuất tất thì sao?”

“Nếu là tôi, tôi sẽ không cần đồng đầu tư nào của cô ta. Cái tiền đó tiêu vào, đêm ngủ còn không yên!”

Trưởng thôn giận tím mặt, đá một cú làm Diệp Dao ngã sõng soài dưới đất.

“Diệp Dao! Cô điên rồi sao?!”

Cuối cùng Từ Minh Lãng cũng đến kéo Diệp Dao đi.

Trước khi đi, anh ta cúi đầu liên tục nói xin lỗi tôi.

Trưởng thôn nhìn tôi đầy áy náy.

“Chị Hạ, chúng tôi nhất định sẽ cho chị một lời giải thích thỏa đáng.”

Tôi khẽ phất tay.

“Cứ làm đúng quy định là được, các anh đừng lo. Việc đầu tư vẫn sẽ thực hiện theo hợp đồng.”

Sáng hôm sau, tôi rời khỏi làng.

Hai mươi năm sau, kinh tế phát triển mạnh mẽ, nhờ có ký ức từ kiếp trước, tôi đã đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực.

Tôi không chỉ trở thành phú hộ, mà còn đạt đến tự do tài chính thật sự.

Hôm ấy, có người trong làng mang đặc sản đến cho tôi, vừa ngồi nói chuyện phiếm, anh ta kể chuyện về Từ Minh Lãng và Diệp Dao.

Những năm qua, hai người đó thường xuyên cãi nhau đến mức động tay chân, Diệp Dao vì vậy mà sảy thai tới bốn, năm lần, cuối cùng phải cắt bỏ tử cung.

Tháng trước, cô ta bị chẩn đoán mắc ung thư, nhưng Từ Minh Lãng mấy lần khởi nghiệp đều thất bại, nợ ngập đầu, đành mặc cô ta sống chết ra sao.

Nghe xong, tôi im lặng thật lâu.

Chẳng phải đó chính là kết cục của tôi kiếp trước sao?

Thì ra số phận vốn dĩ không thay đổi.

Nó chỉ chuyển từ người này sang người khác.

Ai lấy Từ Minh Lãng, người đó sẽ gặp bất hạnh.

Hôm ấy, tôi ngồi trên xe đi đến sân bay để tham gia một dự án đầu tư ở nước ngoài.

Khi xe chạy ngang một ngã tư, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang cãi nhau ầm ĩ với bảo vệ.

“Mày là cái thá gì mà dám chặn tao! Tao từng là chủ tịch công ty niêm yết đó, mày biết không?!”

Khi người đàn ông ấy quay mặt lại, tôi lặng lẽ kéo cửa kính xe lên.

Từ Minh Lãng.

Anh cuối cùng vẫn chỉ sống trong giấc mộng hoang tưởng của chính mình.

End