Chương 3 - Trở Về Báo Thù

Điều này khiến Lâm Giao sốt ruột đến mức đi qua đi lại trước mặt tôi:

“Cậu đã ép Bùi Tế Chi đến nước này mà còn ung dung như vậy. Anh ta muốn mạng cậu đấy! Cậu không cho người theo dõi anh ta, lại ở đây nhìn cá mập!”

Tôi nằm trên ghế tựa, nhìn cá mập thong dong bơi qua tấm kính, từ từ chuyển ánh mắt sang Lâm Giao:

“Không cần vội, còn một người nữa, tôi đang đợi cô ta đưa ra lựa chọn.”

“Ai?”

Lâm Giao vừa dứt lời, điện thoại tôi liền reo.

Giọng trợ lý có chút nghiêm trọng:

“Tiểu thư, có người gọi điện đến nói rằng gần đây Bùi Tế Chi đang tìm người theo dõi cô, bảo cô cẩn thận, đừng ra ngoài một mình.”

Tôi nhướng mày nhìn Lâm Giao, trả lời:

“Ai gọi, đã điều tra chưa?”

“Đã điều tra, là điện thoại công cộng, chi tiết hơn thì vẫn đang kiểm tra.”

“Không cần điều tra nữa. Gọi điện cho chú Tề, nhờ ông ấy làm giúp một việc.”

Nói đơn giản xong, tôi cúp máy, đứng dậy nói với Lâm Giao:

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Lâm Giao vừa đi vừa hỏi.

“Đến nhà người khác tham quan chút.”

Tâm trạng tôi rất tốt trả lời.

Đến nơi, Lâm Giao nhìn ổ khóa đã bị chú Tề phá từ trước, lạnh lùng nói:

“Cậu gọi đây là đến nhà người khác tham quan? Cậu đang phạm pháp đột nhập thì có!”

“Ừ, vậy đi tố cáo tôi đi.”

Tôi tháo giày trước rồi bước vào nhà.

Đây là căn hộ một phòng ngủ một phòng khách điển hình, nhỏ đến mức hai người vào là đã thấy chật chội.

“Nhà ai vậy?”

Lâm Giao đảo mắt nhìn xung quanh.

Tôi bước đến trước cửa phòng ngủ, nắm tay cầm:

“Nhà Giang Niệm.”

Cạch—Cánh cửa mở ra, gió từ cửa sổ chưa đóng thổi vào, khẽ làm tóc tôi bay lên.

“Giang Niệm…”

Lời của Lâm Giao nghẹn lại trong cổ họng, kinh ngạc chỉ vào bức tường trước mặt.

Tôi nhìn bức tường đó, thấy chi chít toàn là ảnh của tôi.

Ảnh tôi ăn cơm, tụ tập, tan học, cho mèo hoang ăn, thậm chí cả ảnh trên tạp chí.

Đến khoảng thời gian tôi ra nước ngoài, không còn ảnh, cô ta cắt cả tin tức trên báo chí thành từng đoạn dán lên.

“Cô ta bị thần kinh rồi à.”

Lâm Giao nuốt nước bọt, giọng run run.

Tôi tiến thêm hai bước, chạm vào một bức ảnh là ảnh sinh nhật của tôi, mỉm cười nhẹ giọng nói:

“Giang Niệm, cô chụp tôi đẹp lắm đấy.”

Nói xong, tôi từ từ quay đầu lại, nhìn về phía cửa nơi Giang Niệm không biết đã xuất hiện từ khi nào.

Lâm Giao bị lời của tôi dọa, cứng đờ quay đầu nhìn.

Giang Niệm đang nhìn chằm chằm vào tôi, nào còn vẻ yếu đuối, đáng thương ngày thường.

Ba người im lặng giằng co một lúc, tôi nhún vai:

“Có nước không? Tôi khát rồi.”

Giang Niệm cúi đầu, không nói lời nào, quay người đi rót nước.

Tôi kéo Lâm Giao đang hồn vía lên mây, ngồi xuống ghế sofa.

Ung dung như thể đang ở nhà mình.

9

Giang Niệm đặt cốc nước trước mặt tôi, rồi ngồi xuống đối diện.

“Của tôi đâu?”

Lâm Giao nhìn chằm chằm cốc nước duy nhất trên bàn, bất mãn nói.

“Cậu đâu có nói là cậu khát.”

Giang Niệm bình thản trả lời.

Tôi bật cười khẽ, cầm cốc nước lên uống một ngụm, ừm, vẫn còn ấm.

Lâm Giao tức đến nỗi không nói được nữa.

“Giang Niệm, có lẽ cô còn có một cái tên khác.”

Tôi đặt cốc nước xuống, nhìn cô gái mặt mày lạnh nhạt trước mặt.

“Cô muốn nói gì?”

Giang Niệm vẫn không biểu cảm gì, nhìn chằm chằm tôi, như thể không quan tâm đến việc thân phận mình bị vạch trần.

“Người gọi cho trợ lý của tôi, là cô đúng không? Không muốn tôi ch,et à?”

Tôi dựa vào sofa, hỏi với giọng điệu tự nhiên.

“Ừ.”

Giang Niệm không ngần ngại, trả lời dứt khoát.

“Tại sao? Cô và Bùi Tế Chi ở bên nhau, lại để anh ta biết thân phận mình, không phải là để giúp anh ta trở thành chỗ dựa đưa cô về nhà họ Thẩm sao? Tôi ch,et rồi, đường trở về của hai người không phải sẽ thuận lợi hơn à?”

Tôi thờ ơ ném ra một câu hỏi.

“Tôi không phải người nhà họ Thẩm, cũng không muốn về nhà họ Thẩm.”

Giang Niệm trả lời rất thẳng thắn.

“Vậy thì tôi không hiểu, cô muốn gì?”

Tôi chống cằm, hỏi với giọng bâng quơ.

Nghe vậy, Giang Niệm mím chặt môi, ánh mắt chuyển hướng sang Lâm Giao đang ngồi bên cạnh.

“Giao Giao, cậu ra xe chờ trước, tôi sẽ xuống tìm cậu sau.”

Tôi nghiêng người, thì thầm với Lâm Giao.

Lâm Giao trợn mắt lườm Giang Niệm, đứng dậy nhắc nhở tôi:

“Cẩn thận đấy, tôi đợi dưới lầu.”

Khi cửa đóng lại, tôi nhìn Giang Niệm:

“Bây giờ có thể nói được rồi chứ? Cô tốn công sức diễn màn kịch tình sâu nghĩa nặng với Bùi Tế Chi lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

Giang Niệm cúi đầu, im lặng một lúc mới lên tiếng:

“Bùi Tế Chi không phải người tốt, cô không thể thích anh ta, anh ta cũng không thể dây dưa với cô.”

Không khí yên lặng vài giây, tôi đối diện ánh mắt thẳng thắn của Giang Niệm, nhất thời không biết nói gì:

“Ý của cô là, tất cả là vì tôi?”

“Ừ.”

“Vậy cô để Bùi Tế Chi biết bản giám định đó là vì cái gì?”

“Để anh ta từ bỏ ý định với cô, cũng để khi anh ta định đưa tôi vào nhà họ Thẩm, tôi sẽ lật tẩy tất cả. Nói rằng tất cả là do anh ta giả mạo, uy hiếp tôi. Dù sao tôi vốn không phải người nhà họ Thẩm, họ làm lại một lần nữa sẽ biết ngay. Đến lúc đó, nhà họ Thẩm sẽ xử lý anh ta, và cô cũng sẽ không còn khả năng nào với anh ta nữa. Cô… cũng sẽ nhận ra bộ mặt thật của anh ta.”

“Chỉ là tôi không ngờ, anh ta sẽ định ra tay với cô.”

Giọng nói của Giang Niệm càng lúc càng nhỏ.

“Nhà họ Bùi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Dù không bằng nhà họ Thẩm, nhưng cũng không phải gia tộc nhỏ. Đến lúc đó, nhà họ Thẩm cũng sẽ không bảo vệ cô.”

Tôi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Giang Niệm, chống tay nhìn cô.

“Tôi biết. Không sao cả.”

Giang Niệm ngồi thẳng lưng, tỏ ra thật sự không sợ hãi hậu quả.

Tôi nhếch môi, ghé lại gần hơn:

“Giang Niệm, có muốn hợp tác với tôi không? Kế hoạch của cô không thay đổi, nhưng thêm vào kế hoạch của tôi.”

“Nhà họ Thẩm sẽ không bảo vệ cô, nhưng tôi sẽ bảo vệ cô.”

Giang Niệm quay đầu nhìn tôi, im lặng một lúc lâu.

Tôi giơ tay che phần dưới khuôn mặt của cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy:

“Lần sinh nhật trước đây của tôi, Bùi Tế Chi bỏ thuốc vào rượu tôi, tôi vừa định uống thì một người phục vụ đeo khẩu trang đã va vào bàn, làm đổ ly rượu.”

“Cô nói xem, người đó là ai?”

Ánh mắt Giang Niệm thoáng chút lẩn tránh, sau đó như hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào tôi:

“Bùi Tế Chi không phải người tốt. Khi ở bên cô, anh ta đã lén lút với nhiều cô gái khác. Anh ta không thật lòng với cô.”

“Cô… cô đừng thích anh ta!”

Tôi bật cười thành tiếng, mãi mới ngừng lại được:

“Ai nói với cô rằng tôi thích Bùi Tế Chi? Đừng gán cho tôi cái mũ si tình đó.”

“Nói đi, rốt cuộc thân phận cô là thế nào? Giang Niệm thật đâu, còn mẹ cô ta thì sao? Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Nụ cười trên mặt tôi dần biến mất, như thể người vừa trêu chọc dịu dàng không phải là tôi.

Giang Niệm im lặng vài giây, cuối cùng bắt đầu kể toàn bộ mọi chuyện.

10

Khi trở lại xe, trời đã về chiều.

Ánh hoàng hôn qua cửa kính chiếu lên mặt tôi.

“Nói xong rồi? Chuyện thế nào?”

Lâm Giao tắt nhạc trong xe, nghiêm túc hỏi.

“Giang Niệm thật và mẹ cô ta đều đã qua đời.”

Tôi xoa xoa thái dương.

“Cái gì?!”

Lâm Giao có vẻ rất bất ngờ.

“Giang Niệm nói rằng cô ta được một người phụ nữ nhận nuôi từ một trại trẻ mồ côi ở nơi xa. Lý do là vì cô ta rất giống với Giang Niệm thật khi còn nhỏ. Khi đó, Giang Niệm thật bị bệnh nặng và đã qua đời.”

“Người phụ nữ đó là học muội của ba tôi ngày trước. Cô ta từng tỏ tình nhưng bị từ chối. Sau này, khi ba tôi kết hôn, cô ta lợi dụng một cơ hội để bỏ thuốc mê và chiếm đoạt ông. Sau khi đạt được mục đích, cô ta sợ bị nhà họ Thẩm và nhà họ Triệu phát hiện nên bỏ trốn.”

“Cô ta định chờ đến khi đứa trẻ lớn, lúc thời cơ chín muồi sẽ công khai thân phận, danh chính ngôn thuận trở về nhà họ Thẩm.”

“Nhưng ai ngờ đứa trẻ lại bị bệnh mà qua đời. Để quay lại nhà họ Thẩm, cô ta đã nhận nuôi một đứa trẻ từ một trại trẻ mồ côi hẻo lánh, một đứa rất giống với Giang Niệm thật, để cô ta giả làm Giang Niệm thật.”

“Tất cả những điều này là do người phụ nữ đó tự nói ra trong một lần say rượu. Sau đó, cô ta vì uống rượu mà gặp tai nạn.”

“Giang Niệm bị gửi vào cô nhi viện, sau đó được nhận nuôi vài lần, vòng vo mãi cho đến khi trưởng thành.”

Tôi kể ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện.

“Trời ơi, đúng là cuộc đời khó đoán thật.”

Lâm Giao suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thốt lên một câu như vậy.

“Vậy tại sao Giang Niệm lại đối xử với cậu như thế? Cậu và cô ta có quen biết gì không?”

Tôi lắc đầu: “Tôi đã hỏi rồi, nhưng cô ta không nói. Tôi cũng không nhớ gì cả.”

Vừa khởi động xe, Lâm Giao vừa nói:

“Cũng đúng, từ nhỏ cậu đã tham gia đủ kiểu hoạt động từ thiện, cô nhi viện, viện phúc lợi, chắc là gặp ở đâu đó rồi.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây đỏ rực như ngọn lửa không bao giờ tắt, như thể muốn thiêu đốt tâm can con người:

“Có thể là vậy.”

“Thế còn Bùi Tế Chi, cậu định xử lý thế nào?”

“Cứ lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”

11

Tin tức ông cụ nhà họ Bùi nguy kịch liên tục truyền đến, khiến Bùi Tế Chi như con kiến bò trên chảo nóng.

Tôi quyết định cho anh ta một lối thoát để bộc lộ bản chất.

“Sáng mai, con định đi thăm ông bà ngoại. Con đã rời xa họ quá lâu, chắc chắn họ nhớ con.”

Trong bữa tối, tôi từ tốn nói.

“Được, mai ba mẹ sẽ đi cùng con.”

Ba tôi dịu dàng cười.

“Không cần đâu ạ, mai con muốn đi một mình để tâm sự vài điều.”