Chương 2 - Trở Lại Để Báo Thù
Kiếp trước vì cưới hắn mà tôi đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mãi đến khi cha mẹ mất tôi mới quay về nhìn họ lần cuối.
Cha mẹ đến lúc chết vẫn nhớ tôi, còn để lại cho tôi một khoản thừa kế lớn.
Tôi mang theo khoản thừa kế đó tìm đến Bạch Nghiễn, kết quả lại là mười năm tù đày.
Bạch Nghiễn thì thôi đi, nhưng hắn lại còn dám sỉ nhục cha mẹ tôi — điều đó tôi không thể tha thứ!
Tôi nhân lúc hắn không đề phòng, bước lên vài bước, giơ tay cào mạnh vào mặt hắn!
Tôi chỉ hận mình không để móng tay dài, nếu không thì đã khiến mặt hắn hoàn toàn biến dạng rồi!
Mặt Bạch Nghiễn đau rát, hắn dùng sức đẩy tôi ra.
Tôi loạng choạng vài bước rồi đứng vững lại, căm hận nhìn chằm chằm vào hắn.
Bạch Nghiễn bị ánh mắt và hành động của tôi dọa sợ, chột dạ nói:
“Cô, cô điên rồi à?!”
3
Tôi đứng ngoài cửa hét lớn: “Có ai không! Mọi người mau đến xem, Bạch Nghiễn giở trò đồi bại rồi! Mau gọi người giúp tôi với!”
Tiếng la của tôi thu hút một vài người chạy đến, Bạch Nghiễn ôm mặt, trừng mắt nhìn tôi rồi vội vàng bỏ đi.
Tôi nhổ một ngụm nước bọt về phía bóng lưng hắn.
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt dò xét của một người đàn ông đứng ngoài bức tường thấp, những người khác đều đã tản đi, chỉ còn anh ta vẫn đứng đó.
Tôi lườm nguýt anh ta một cái, lửa giận với Bạch Nghiễn kéo sang cả người lạ, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy mỹ nhân phát điên bao giờ à?”
Nói xong tôi quay người mở cửa vào nhà, miệng còn lẩm bẩm: “Xui xẻo thật! Không biết cái tên họ Bạch kia có mang mầm bệnh gì không nữa, phải đi khử trùng mới được. Thời buổi này đến cả vắc xin dại cũng không có, phải cẩn thận thôi!”
Tôi nghe thấy sau lưng có tiếng cười khẽ, liền quay đầu lườm người đó một cái.
“Anh còn chưa đi à? Muốn tôi vẽ cho cái ‘bản đồ’ lên mặt mới chịu đi sao?”
Người đàn ông tốt tính xách theo đồ hộp và kẹo đến, mỉm cười dịu dàng với tôi: “Tôi là học trò của thầy Hàn, tên là Lương Ngọc Triết, đến thăm thầy. Xin hỏi thầy có ở nhà không ạ?”
Tôi lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích: “Lúc nãy tôi không phải làm loạn đâu, là tên họ Bạch cứ bám lấy tôi thôi… Ba tôi dạy tôi rất nghiêm khắc…”
Càng nói càng rối, trước nụ cười của anh ta, mặt tôi đỏ như cà chua, khí thế tiêu tan:
“Anh… anh vào nhà trước đi.”
Tôi dẫn anh ta vào nhà, anh ta vẫn ôn hòa nói: “Thầy và cô chắc từng nhắc đến tôi rồi.”
Tôi nhìn kỹ anh một cái, mỉm cười mời ngồi: “Ba mẹ tôi thường xuyên nhắc đến anh, nói anh còn giống con ruột hơn cả tôi! Mấy hôm trước họ cũng có nói anh sẽ về, anh Lương, anh ngồi đi, để tôi pha trà cho anh!”
Tôi thực sự rất vui, còn lấy ra hộp trà quý ba tôi vẫn cất giữ.
Kiếp trước, vì khiến ba mẹ tổn thương lòng quá sâu, sau khi kết hôn tôi sống không hạnh phúc, nên không còn mặt mũi quay về.
Sau này tôi nghe nói, năm nào Lương Ngọc Triết cũng đến thăm ba mẹ tôi, lúc họ bệnh nặng, bệnh viện cũng do anh ấy sắp xếp.
Tôi từng lén về nhìn ba mẹ một lần, thấy anh ấy thức trắng đêm chăm sóc họ, lúc đó tôi thật lòng cảm kích.
Thậm chí còn đến chùa dựng bài vị cho anh để thờ.
Ba tôi từng nói, Lương Ngọc Triết là học trò mà ông hài lòng nhất, chỉ tiếc sau đó anh ấy bỏ học nhập ngũ.
Hồi nhỏ tôi từng gặp anh, nhưng giờ đã quên mất vẻ ngoài lúc ấy.
Chỉ nhớ nhà anh rất nghèo, là trẻ mồ côi, ba mẹ mất sớm, sống cùng bà nội.
Sau đó bà mất, ba tôi là người tài trợ cho anh học trung học.
“Anh Lương, anh uống trà đi.”
Tôi cười, đặt ly trà trước mặt Lương Ngọc Triết.
Tên anh là do ba tôi đặt lại, nói rằng tính anh ôn hòa như ngọc, nhưng trong cốt cách lại kiên cường không chịu khuất phục.
Hy vọng sách vở có thể làm mềm đi khí chất ấy, để trong ngoài đều dịu dàng.
Lương Ngọc Triết cười đùa: “Bao nhiêu năm không gặp, cô nhóc nghịch ngợm ngày xưa giờ thành cô nàng nghịch ngợm lớn rồi, vẫn còn giỏi đánh nhau nhỉ.”
Giọng anh nghe có chút nuông chiều, làm tai tôi nóng bừng.
Từ nhỏ tôi đã rất nghịch, nhà chỉ có một đứa con gái là tôi, ba mẹ thả cho tôi chơi tự do, ngày nào cũng đánh nhau với đám trẻ trong khu, bị người khác mách là chuyện thường.
“Tôi, tôi không còn đánh nhau lung tung nữa đâu, sau khi tốt nghiệp đã bỏ rồi… tôi là bác sĩ, biết phân nặng nhẹ mà…”
Tôi vội vàng giải thích, sợ để lại ấn tượng xấu với anh.
Lương Ngọc Triết ánh mắt tràn đầy ý cười, bất chợt hỏi tôi: “Nghe thầy nói em sắp chuyển công tác đến bệnh viện quân khu à?”
Tôi gật đầu, không hiểu sao anh lại hỏi vậy, chớp mắt nhìn anh.
Anh giải thích: “Anh đóng quân gần đó, nếu em có chuyện gì có thể đến tìm anh.
Hôm nay về vội quá, lát nữa còn phải đi họp, em giúp anh nói với thầy một tiếng, cứ nói là anh đã đồng ý rồi.”
Tôi sững người, hỏi lại: “Anh đã đồng ý với ba em chuyện gì vậy?”
Anh nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi đứng lên đi đến trước mặt tôi.
Anh cao một mét tám bảy, tôi cao một mét sáu sáu, đứng trước anh liền thành nhỏ nhắn đáng yêu.
Bóng anh bao trùm cả tôi, như thể tôi bị thu vào trong lòng anh vậy, cảm giác bị áp lực vô hình.
Tôi vô thức lùi lại hai bước.
Anh mỉm cười nói: “Anh đi trước nhé, lần sau gặp lại sẽ cùng Châu Châu ôn chuyện cũ.”