Chương 2 - Trò Cười Của Thành Phố

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

【Trời ạ, khó quá. Nhìn gương mặt xinh đẹp này, tôi chỉ muốn ôm chặt vào lòng mà hôn chết đi thôi.】

【Cố Diễn Thành, cố nhịn! Vì hạnh phúc cả đời sau này, nhất định phải nhịn!】

Hắn đứng trước mặt tôi, cao ngạo nhìn xuống, môi mỏng lạnh lùng mở ra:

“Tô Niệm, từ hôm nay, em chuyển sang phòng nhỏ mà ở.”

Tần Việt hít mạnh một hơi, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng:

“Cố Diễn Thành, đồ khốn nạn!”

Còn tôi lại thấy trong đôi mắt lạnh lẽo kia, lấp ló chút… căng thẳng và mong đợi?

Trong đầu hắn lúc này như sóng thần cuồn cuộn:

【Nhanh! Mau ghen đi! Mau chất vấn tôi đi! Chỉ cần em hỏi “cô ta là ai”, thì tôi sẽ… tôi sẽ…】

【Tôi sẽ gì nhỉ? Trong kế hoạch của thằng ngốc Tống Minh viết gì ấy nhỉ? À, tôi sẽ lạnh lùng đáp “Không liên quan đến em”, rồi đợi em đau lòng bỏ đi, tôi lại đuổi theo!】

【Nhanh nào, bảo bối của tôi! Cho chút phản ứng đi!】

Tôi nhìn hắn, bỗng thấy trò chơi này… thú vị thật đấy.

Tôi từ tốn đứng lên, mặt không chút gợn sóng, thậm chí còn nở một nụ cười dịu dàng:

“Được thôi, Diễn Thành.”

Tôi nói: “Em đi thu dọn ngay.”

Cố Diễn Thành: “???”

Trên gương mặt băng sơn kia, cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

【???】

【Kịch bản đâu có như thế này!】

【Sao cô ấy không khóc? Không làm loạn? Sao còn có thể cười được?】

【Tống! Minh! Tôi giết cậu!】

2. Kịch bản này không đúng

Tôi thật sự đi thu dọn đồ.

Động tác gọn gàng, dứt khoát, không chút dây dưa.

Trong phòng ngủ chính, tất cả những gì thuộc về tôi, quần áo, mỹ phẩm, thậm chí cả chiếc kẹp tóc hoa cúc nhỏ để trên tủ đầu giường, đều được tôi cho hết vào vali, không sót thứ gì.

Tần Việt đi theo sau lưng, giống như con kiến bò trên chảo nóng.

“Niệm Niệm, cậu làm thật à? Cậu thật sự muốn nhường phòng ngủ chính cho con bạch liên kia sao?”

“Không thì sao?” Tôi đặt lọ kem dưỡng cuối cùng vào trong, kéo khóa “xoẹt” một cái, “chẳng lẽ phải khóc lóc cầu xin anh ta đừng đuổi mình đi?”

“Nhưng cậu cũng không thể để họ dễ dàng như thế được!” Tần Việt tức đến mức đấm tường liên tục, “cậu phải làm loạn lên! Phải gây chuyện! Phải để anh ta biết cậu không dễ bắt nạt!”

Tôi khẽ cười, không trả lời.

Làm loạn? Gây chuyện?

Trước đây, có thể tôi sẽ.

Nhưng bây giờ thì khác, khi đã biết cái “kế hoạch ấu trĩ” của Cố Diễn Thành, nếu còn phối hợp với hắn diễn trò, chẳng phải quá ngu ngốc sao?

Tôi muốn xem thử, tôi không theo kịch bản, thì hắn sẽ kết thúc thế nào.

Tôi kéo vali ra khỏi phòng ngủ chính, Cố Diễn Thành vẫn đứng sững ở đó, như một bức tượng hóa đá.

【Cô ấy dọn đồ rồi.】

【Cô ấy thật sự đi dọn đồ rồi.】

【Cả cái kẹp tóc nhựa một đồng tôi tặng, cô ấy cũng mang đi.】

【Chẳng lẽ thật sự không cần tôi nữa?】

【Kế hoạch của Tống Minh, ngay bước đầu đã thất bại.】

Tôi đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu, nở nụ cười vẫn nhã nhặn như cũ:

“Diễn Thành, em dọn xong rồi. Phòng nhỏ ở phía nào?”

Yết hầu hắn khẽ lăn một cái, như đang cố gắng đè nén điều gì.

“… Không cần.” Hắn nghiến răng bật ra vài chữ.

【Chuyển cái gì mà chuyển! Cô dám chuyển thử xem! Tôi sẽ đánh gãy chân cô!】

【Không được, phải bình tĩnh, hình tượng không thể sụp.】

Hắn hít sâu, cố gắng giữ lấy khí chất lạnh lùng của mình, nói:

“Em không cần dọn, Lâm Vãn ở phòng khách.”

“Ồ?” Tôi giả vờ kinh ngạc nhướn mày, “nhưng chẳng phải anh vừa nói…”

“Tôi nói gì cơ?” Hắn lập tức cắt ngang, trong mắt ánh lên tia nguy hiểm, như chỉ cần tôi thêm một câu, hắn sẽ lập tức giết người tại chỗ.

【Đúng vậy! Tôi cái gì cũng chưa nói! Tôi mất trí nhớ rồi! Người vừa rồi không phải tôi!】

【Tất cả đều do Tống Minh ép!】

Tần Việt đứng một bên, hoàn toàn ngơ ngác.

Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Diễn Thành, trên mặt viết rõ bốn chữ: “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?”.

Đúng lúc này, Lâm Vãn đã thay xong quần áo từ trên lầu đi xuống.

Cô ta có lẽ nghe thấy phần nào câu chuyện, sắc mặt hơi khó coi, nhưng vẫn gượng cười, bước đến cạnh Cố Diễn Thành.

“Diễn Thành, không sao đâu, em ở phòng khách cũng được. Dù gì Tô tiểu thư cũng đã ở đây ba năm, em vừa về không thể cướp chỗ ở của cô ấy.” Cô ta nói với vẻ thấu hiểu.

【Im ngay! Đồ công cụ! Dám lắm lời nữa, tin không tôi đóng gói gửi thẳng cô về quê!】

Cố Diễn Thành hoàn toàn không nhìn cô ta, đôi mắt đen chỉ dán chặt lấy tôi, như muốn khoan thủng một lỗ trên mặt tôi.

【Sao cô ấy vẫn không tức giận?】

【Chẳng lẽ thật sự không còn yêu tôi nữa?】

【Không thể nào! Rõ ràng đêm trước còn ôm eo tôi nói yêu tôi nhất mà!】

【Chắc chắn là tôi diễn chưa đủ! Chưa đủ lạnh lùng! Chưa đủ tuyệt tình!】

【Xem ra… phải dùng thuốc mạnh rồi!】

Thuốc mạnh?

Tim tôi khẽ giật thót, dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn mở miệng.

“Ngày mai, Lâm Vãn sẽ đến công ty làm việc.”

Khi nói câu đó, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, dường như đang quan sát phản ứng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)