Chương 7 - Trò Chơi Trả Thù Trong Lửa
Đúng là cô ta mới biết thật.
Còn cha của đứa bé, chính là người tôi bảo Hạ Cảnh Từ liên hệ.
Tôi cố ý sắp xếp để hôm nay, gã đàn ông đó tìm đến Tô Vũ.
Vốn dĩ những chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, tôi chỉ đơn giản là đẩy nhanh mọi thứ, để mọi cú sốc cùng nổ tung một lượt mà thôi.
Chuỗi drama nối tiếp khiến đám bình luận cũng choáng váng:
【Loạn quá rồi! Nam chính vừa tham vừa độc, nữ chính thì cũng chẳng tốt đẹp gì! Sao cốt truyện lại khác xa cái tôi từng biết vậy trời!】
【Cái gì mà phim tình cảm? Đây rõ ràng là phim đạo đức xã hội mà!】
【Giờ nhìn lại… nữ phụ mới là người bình thường nhất.】
Tôi hơi sững người, không nhịn được bật cười.
Đám AI này… cũng biết đổi phe cơ à?
Tôi cứ tưởng chúng trung thành mù quáng với “nam chính độc quyền” cơ đấy.
Vài ngày sau, Hạ Cảnh Từ báo với tôi: Tô Vũ bị Giang Tự ép ra ngoài vay tiền.
Cũng đúng thôi. Nhà họ Giang phá sản, tiền tiết kiệm ít ỏi của hắn cũng đã đổ hết vào viện phí.
Giờ hắn thực sự đang rất cần tiền.
Nhưng tin đồn Tô Vũ dùng cái thai giả để lừa tình uy hiếp đã bị tôi “vô tình” tung lên mạng.
Giờ danh tiếng cô ta đã nát bét, chẳng ai dám cho vay một đồng.
Thế nhưng khi tôi nhìn đoạn camera giám sát mà Hạ Cảnh Từ đưa cho, vẫn cảm thấy nghi hoặc.
Trong video, Tô Vũ đang lén lút đứng trước một nhà kho, tay cứ sờ lên ổ khóa han gỉ mãi không thôi.
“Tô Vũ định làm gì vậy?”
Hạ Cảnh Từ chạm nhẹ màn hình, hình ảnh chuyển sang chế độ nhiệt cảm bên trong nhà kho.
“Tôi tra rồi. Sau khi rời bệnh viện, Giang Tự thuê cái kho này. Ở góc đông bắc có một chiếc tủ sắt — bên trong là tiền hắn giấu riêng.”
“Số tiền đó, là do mấy năm trước Giang Tự lén bán tài sản dư thừa của công ty đổi lấy.”
“Có lẽ Tô Vũ tình cờ biết chuyện, nên nửa đêm lén lút mò đến… chắc định lấy nốt chút tiền cuối cùng của hắn.”
Tôi nhướng mày, thật sự bất ngờ.
Giang Tự đúng là vô liêm sỉ tận xương — đến cả lúc dựng nghiệp cũng chơi trò bẩn.
Tôi liền bán tin tức này lại cho Giang Tự với giá cao.
Tối hôm đó, Hạ Cảnh Từ đội mưa đến nhà tôi.
“Hay lắm, kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Anh đẩy iPad về phía tôi, màn hình hiện đúng cổng kho nơi Tô Vũ vừa xuất hiện khoảng mười phút trước, đang cầm dụng cụ cạy khóa.
Tôi xuýt xoa cảm thán, cũng bất ngờ vì độ “hóng drama” của Hạ Cảnh Từ.
“Giang Tự bên đó có động tĩnh gì chưa?”
Hạ Cảnh Từ lau tóc ướt, nhận lấy ly nước nóng tôi đưa.
“Có, nhưng hắn đến nơi chắc cũng cần chút thời gian. Bộ đồ tôi bỏ quên ở nhà em vẫn còn chứ? Tôi đi tắm nước nóng trước.”
Tôi gật đầu, tầm mắt quay lại màn hình.
Hạ Cảnh Từ vừa thay đồ xong, tôi đã thấy Giang Tự xuất hiện ở góc camera, chạy xe điện tới.
13
Giang Tự ướt sũng như chuột lột, lảo đảo chạy vào kho.
Hắn lao đến góc phòng, túm lấy Tô Vũ đang cạy khóa.
“Con đĩ này! Cô dám động đến tiền của tôi?!”
Tô Vũ hoảng sợ muốn chạy, lại càng chọc giận hắn hơn.
Giang Tự đạp cô ta ngã nhào xuống đất, đấm đá liên hồi.
Tiếng hét của Tô Vũ, tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng, tiếng chửi rủa của Giang Tự đan vào nhau, vang vọng qua loa iPad, đập thẳng vào tai tôi.
Chói tai đến mức tôi phải giảm âm lượng.
Chợt, tôi chú ý đến phía sau hai người, có một kệ sắt, mép kệ sắc bén như lưỡi dao.
Nếu lỡ đụng phải thì…
Hạ Cảnh Từ ngồi cạnh tôi, người vẫn còn vương hơi nước, hỏi: “Cần ngăn lại không?”
Tôi lắc đầu, đầu ngón tay phóng to hình ảnh trên màn hình.
“Cứ để họ tự giải quyết.”
Ngay giây sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ camera.
Tô Vũ cố vùng ra, định chạy trốn, nhưng chọn sai hướng — chạy thẳng đến chỗ kệ sắt.
Giang Tự bốc hỏa đuổi theo, tung chân đạp thẳng vào hông cô ta.
Một cú đá mạnh khiến Tô Vũ mất thăng bằng, đâm đầu vào cạnh sắc của kệ.
Cô ta ôm bụng quằn quại dưới sàn, máu nhanh chóng nhuộm đỏ váy.
Tôi tắt màn hình, đưa lại iPad cho Hạ Cảnh Từ.
“Gọi 115 đi, em gái tôi sao có thể chết dễ vậy được.”
Sáng hôm sau, khi Tô Vũ còn nằm trên giường bệnh, hộ lý tôi thuê gửi đến một đoạn video quay lén.
Tôi vừa mở ra liền kinh ngạc — là Giang Tự!
Sau từng ấy chuyện, hắn vẫn đến thăm cô ta, thậm chí còn mang theo giỏ trái cây?
Có lẽ là yêu sâu nặng thật.
Nhưng chẳng được bao lâu, cả hai lại cãi nhau.
Từng câu bóc trần nhau đều bị ghi âm trọn vẹn.
Hạ Cảnh Từ hỏi: “Em muốn bước tiếp thế nào?”
Tôi nheo mắt, mỉm cười.
“Tất nhiên là làm rùm beng lên rồi.”
“Càng lớn càng tốt. Tốt nhất để tất cả mọi người đều biết.”
Tôi lập tức đăng video lên mạng.