Chương 9 - Trò Chơi Tình Yêu Giữa Những Cuộc Bắt Nạt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Những kẻ từng bắt nạt tôi, đa phần chỉ là đám phú nhị đại hung hăng, chẳng mấy chốc lại trở thành trò cười, bị người khác khinh bỉ.

Sau đó, tôi nộp đơn xin học bổng tài trợ.

Tôi biết Đường Lạc cũng muốn tài trợ tôi, nhưng cuối cùng, chính chú út nhà họ Lương trở thành người chống lưng.

Khi gặp ông, tôi hiểu rằng, trước mặt ông, tôi không cần giả vờ.

Tôi chỉ cần là chính mình.

Tôi nói về ước mơ, về thành tích của mình.

Khát vọng rực cháy trong mắt tôi đã khiến ông gật đầu.

Đằng sau ông, Lương Vận khẽ lộ nét tự hào, dẫu tôi không hiểu, cậu ta tự hào cái gì.

Kể từ khi được ông nhận làm người tài trợ, tôi có cớ để thường xuyên thư từ qua lại.

Ngày bé, mẹ Lương Vận và Lương Thụ mất sớm, chú út đã nhận trách nhiệm chăm sóc hai cháu trai.

Nhưng lúc đó, ông đang dốc toàn lực cho sự nghiệp, bỏ bê, khiến Lương Thụ dần trở nên nóng nảy, bốc đồng.

Ông hiếm khi trả lời thư tôi.

Muốn chứng minh thành ý với ai đó, chỉ có cách chia sẻ từng chút đời sống của mình.

Chỉ khi tôi đạt điểm nhất trường, ông mới nhắn vỏn vẹn: “Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”

Nhưng không sao. Xây dựng quan hệ đâu phải chuyện một sớm một chiều.

Thỉnh thoảng, ông sẽ dành chút thời gian gặp riêng, dẫn tôi đi ăn, mua cho tôi vài món đồ.

Những nhà hàng tôi từng nói “muốn ăn mà đắt quá”, ông đều dẫn đi.

Màu áo tôi từng bảo “tôi thích trắng nhất”, ông liền chọn đúng màu ấy.

Lương Thụ muốn có thêm thời gian bên tôi, bèn đề nghị chú út để tôi phụ đạo bài vở cho cậu ta.

Cũng hay, tôi cần ôn luyện để chuẩn bị suất du học.

Tôi không từ chối, mượn cớ học hành để nhiều lần ra vào nhà chú út.

Lương Vận tỏ ra rất vui, thỉnh thoảng còn trao đổi với tôi bằng ánh mắt, nở nụ cười nhẹ.

Dù tôi và cậu ta chưa từng chính thức thành đôi, ngoài nụ hôn đêm ấy, cậu ta cũng không chủ động nắm tay.

Nhưng chính cậu ta đã đưa cha tôi ra khỏi căn phòng container, cải thiện điều kiện sống cho ông.

Lương Vận rất giằng xé.

Cậu ta ngưỡng mộ, noi theo chú út, không dễ dàng tiếp nhận tình cảm.

Tôi hiểu. Vì thế, tôi lại thân thiết với Lương Thụ nhiều hơn.

Thế nhưng, lạ thay, Lương Vận lại bộc lộ sự chiếm hữu.

Ví như khi tôi giảng bài cho Lương Thụ, cậu ta liền bước đến, gạt mái đầu bù xù của em trai ra xa:

“Đừng ngồi gần thế, không hay đâu.”

“Có gì mà không hay, tôi cứ muốn ngồi sát Tiểu Lộc đấy.”

Lương Thụ chẳng mấy để tâm.

Lương Vận cắn môi, mắt tối sầm:

“Có lẽ Tiểu Lộc không thích.”

“Thế nào, Tiểu Lộc, cậu có ghét tôi ngồi gần không?”

Lương Thụ nghiêng đầu hỏi, nhe răng nanh, nụ cười nghịch ngợm.

“Tôi không ghét.” Tôi mỉm cười, dịu dàng vỗ về chú “chó lớn” Lương Thụ.

Nhưng câu trả lời ấy lại khiến gương mặt Lương Vận sầm lại.

Tất nhiên, lúc này cả hai anh em đều đồng loạt cấm tôi nói chuyện với Đường Lạc nữa.

Thấy không, cái “trò chơi ba người” ấy đã rạn nứt rồi sao?

Xin lỗi, tôi sẽ không cho phép.

15

Trước ngày xuất ngoại một hôm, Lương Thụ bảo sẽ cho tôi một bất ngờ.

Thực ra, tôi đã đoán được, cậu ta muốn tỏ tình.

Cậu ta ngập ngừng, lắp bắp khăng khăng bắt tôi phải dự sinh nhật mình.

Chắc hẳn Lương Thụ không cho Lương Vận biết kế hoạch này.

Cậu em vốn luôn nhường nhịn anh trai, nay lại lần đầu tiên muốn “ra tay trước”, dù biết rõ giữa tôi và anh cậu đã có sự ăn ý mơ hồ.

Trong suy nghĩ non nớt ấy, cậu ta tin rằng “chiếm tiên cơ” sẽ thắng.

Bữa tiệc sinh nhật không xa hoa lộng lẫy, suy cho cùng Lương Thụ cũng chỉ là một học sinh trung học.

Cậu ta rủ vài người bạn thân, cùng nhau ăn uống trong biệt thự.

Dẫu vậy, Lương Thụ vẫn chăm chút bề ngoài.

Lần đầu tiên mặc vest, vải bóng loáng ôm lấy thân hình cường tráng, vóc dáng cao lớn tỏa ra sức sống mãnh liệt.

Cậu ta uống chút rượu, khóe mắt hồng ửng.

Ánh mắt vốn ngang tàng, nay lại ánh lên sự ướt át, như một con hổ con, vừa kiêu hãnh vừa vụng về.

Cậu ta đứng lên, cao giọng:

“Tôi có chuyện muốn công bố.”

Tiếng cụng ly dừng lại, tất cả cùng ngẩng lên nhìn.

Ánh mắt Lương Thụ nhìn thẳng vào tôi, có chút ngượng ngùng, nhưng không né tránh:

“Lục Minh—”

Ngay khoảnh khắc cậu ta vừa gọi tên tôi, choang!

Tiếng ly pha lê vỡ vang lên.

Lương Vận, người xưa nay luôn điềm đạm, trầm tĩnh, lần đầu tiên lạnh giọng:

“Im ngay.”

Anh bước đến trước mặt Lương Thụ, mạnh mẽ túm chặt cổ áo cậu ta.

“Câm miệng! Mày có biết cô ấy là ai không?”

Tôi thấy rất rõ, Lương Vận cúi đầu, khẽ nói gì đó bên tai Lương Thụ.

Gương mặt Lương Thụ lập tức tái nhợt, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn người anh trai mà cậu ta luôn tôn kính.

Khẩu hình là,—

“Cô ấy là của tao.”

Đó là lần đầu tiên Lương Vận đánh mất bình tĩnh.

Trước mặt bao nhiêu người, cậu ta không còn che giấu, thẳng thắn bước đến đứng cạnh tôi.

Ngay lúc không khí căng thẳng, chuông cửa biệt thự vang lên.

Ngoài kia, bầu trời đêm đen sẫm bỗng rực sáng bởi từng chùm pháo hoa nổ tung.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)