Chương 2 - Trò Chơi Tình Yêu Giữa Những Cuộc Bắt Nạt
3
Ngay sau đó, cửa phòng y tế bật mở.
Một thiếu niên lao vào như con báo săn nhanh nhẹn, mái tóc nâu vàng dưới ánh mặt trời ánh lên từng sợi lấp lánh.
Lương Thụ tự dựng cho mình hình tượng một cậu trai sáng sủa, vui tươi.
Áo đồng phục mở phanh, lộ chiếc áo phông trắng bên trong, quần jeans khiến đôi chân cậu ta càng dài và thẳng tắp.
Giọng nói của Lương Thụ nhẹ nhàng, trong trẻo. Khi cậu xông vào, vạt áo khoác đồng phục tung bay như cánh chim.
“Tiểu Lộc, sao thế này? Có đau không? Tôi mang trà sữa cho cậu đây.”
Nói xong, cậu ném thẳng chai trà sữa vào lòng tôi.
Tôi nhanh tay đón lấy, kéo căng khóe miệng đang rách, ngẩng đầu cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ với cậu ta.
Nụ cười này hệt như nụ cười tôi dành cho ống kính camera trong nhà thi đấu, vừa ngây thơ, vừa bướng bỉnh.
Lương Thụ nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt vốn sáng rực như ngọn lửa lại vô thức né tránh nụ cười ấy.
Tôi không biết trong lòng cậu ta có gợn chút áy náy nào không. Nhưng cho dù không có, tôi vẫn cứ làm vậy.
m thầm từng chút một, tôi muốn gặm nhấm, ăn mòn.
Khi nhìn thấy vết sưng trên trán tôi, bàn tay đang nắm chặt bên giường bỗng siết lại.
Giọng cậu ta khô khốc, không còn vẻ rộn ràng như thường.
Tôi chẳng buồn phân biệt đó là thật hay giả.
Trong mắt tôi, kẻ thù mãi mãi là kẻ thù.
Tôi chưa từng mong nhận được sự thương hại từ họ.
Lương Thụ đưa tay muốn giành lấy que bông thuốc từ tay Đường Lạc:
“Để em giúp Tiểu Lộc bôi thuốc, anh còn bận việc bên hội học sinh mà.”
Lương Thụ ít tuổi hơn, nói chuyện cũng thẳng thắn.
Đường Lạc bình thản tránh đi, gương mặt tuấn tú vẫn treo nụ cười nhạt:
“Có em trai ở đây rồi, tôi chẳng cần qua đó nữa.”
Ừ, Lương Vận sẽ không đến thăm tôi.
Trong ván trò chơi này, Lương Vận thường đứng ngoài quan sát hơn là trực tiếp tham dự.
Nhưng cũng có thể đó là chiến lược của cậu ta.
Bởi lẽ, sự dịu dàng của một kẻ lạnh lùng thường hiếm hoi và dễ khiến người ta cảm động hơn, đúng không?
Thực ra, lúc đầu tôi bị bắt nạt, Lương Vận luôn lặng lẽ đứng sau lưng tôi, để thuốc trong ngăn tủ của tôi.
Thậm chí, cậu còn từng giúp đỡ cha tôi.
Cha tôi bị thiểu năng trí tuệ nguồn thu nhập ít ỏi đều từ việc ông bày bán giấy vệ sinh kém chất lượng, dụng cụ ngoáy tai, lược rẻ tiền ngoài đường.
Lương Vận thỉnh thoảng lại ghé giúp trông coi việc buôn bán.
Khoản tiền lẻ mà cậu ta giúp đỡ cũng đủ để cha tôi vui cả một thời gian dài.
Nó còn giúp cải thiện cuộc sống túng thiếu, để cha tôi gầy guộc được ăn uống tốt hơn một chút.
Chính vì thế, dù tôi biết tất cả chỉ là trò chơi của bọn họ, tôi vẫn cắn răng chịu đựng.
Ít nhất là cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.
4
Ngôi trường tôi đang học là trường tư thục tốt nhất thành phố, học bổng rất cao, thậm chí còn có cơ hội đi du học.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, trường gọi điện mời, tôi đã đồng ý ngay không chút do dự.
Tôi sớm biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Thanh thiếu niên nào cũng giấu một con dã thú trong lòng, luôn cần một cái cớ để trút giận và phơi bày ác ý.
Vì thế, khi điền vào phiếu điều tra gia đình rằng nghề nghiệp của cha tôi là “lao động tự do”, trình độ học vấn “tiểu học”, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Bị cô lập, bị giao thêm việc vặt, thậm chí bị chế nhạo, tôi đều không bận tâm.
Dù bị xúc phạm xuất thân thế nào, tôi vẫn luôn ngẩng đầu mỉm cười đối diện bọn họ.
Người ta thường không nỡ đánh kẻ cười, nhiều lần nụ cười của tôi khiến họ thoáng chùn bước.
Tôi giỏi giả vờ biết ơn, khéo léo tỏ ra nịnh nọt để thỏa mãn lòng tự tôn của họ.
Nhưng đôi khi, sự khúm núm cũng chẳng giải quyết được gì.
Gặp phải kiểu nhà giàu mới nổi, ngang ngược như Trương Giai Giai, tôi vẫn phải chịu thiệt.
Ví dụ, có lần tôi đứng đầu kỳ thi, cậu bạn mà cô ta thích chỉ hỏi tôi vài bài.
Vậy là sau giờ học, cô ta liền chặn tôi ngoài cổng trường.
Tối nào tôi cũng phải về nhà nấu cơm cho cha, rồi cùng ông bày hàng ngoài vỉa hè.
Cô ta kéo tôi vào con ngõ vắng, chuẩn bị đánh. Tôi biết rõ điều gì sắp xảy ra, trong đầu cũng đã nghĩ sẵn cách cầu xin tha.
Tôi thậm chí chuẩn bị một túi máu giả, pha bằng mực đỏ. Nếu cần, tôi sẽ tự chọc thủng, để chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc xuống bắp chân.
Nhưng chưa kịp dùng đến, Đường Lạc đã xuất hiện.
Hôm ấy, cậu ta đi ngang qua con phố, trên tay cầm bó hoa hồng trắng.
Là ngày giỗ của “bạch nguyệt quang” trong lòng cậu, tâm trạng nặng nề, lại tình cờ thấy cảnh tôi bị bắt nạt.
Khi mái tóc tôi bị giật ngược, buộc phải ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt cậu ta.
Khoảnh khắc đó, gương mặt cậu ta chỉ hờ hững, như thể đang nhìn một con chó dơ bẩn chẳng liên quan gì đến mình.
Rõ ràng đã quay lưng bỏ đi, vậy mà chẳng hiểu sao cậu ta lại quay lại, rồi cứu tôi thoát ra.
Sau đó, Đường Lạc chuyển đến trường tôi.
Ngay sau đó, Lương Thụ và Lương Vận cũng đồng loạt chuyển tới.
Khi họ đến, liền chủ động bắt chuyện, làm bạn với tôi.