Chương 2 - Trò Chơi Không Ngờ
Cô ta càng không kiêng nể gì mà dựa sát hơn vào lòng Phó Thịnh, rồi cười khiêu khích với tôi:
“Tổng giám đốc Sở nói đúng lắm, biểu diễn tài năng chán òm.”
“Tiệc cuối năm là để vui, hay là chơi trò ‘đại mạo hiểm’ luôn đi, ai thắng có thể yêu cầu người thua làm một việc.”
Cả hội trường rôm rả hẳn lên vì đề xuất của cô ta.
“Gì cũng được hả? Vậy tôi có thể bảo Phó tổng cho tôi ít tiền tiêu không?”
“Đương nhiên, chỉ cần bạn dám nói!”
“Tôi không tham lam đâu, chỉ muốn Tổng giám đốc Sở hẹn hò với tôi một lần là được.”
Nghe những lời bàn tán xôn xao xung quanh, tôi nhận ly rượu từ tay người phục vụ, uống cạn.
“Bắt đầu đi.”
Thấy tôi thực sự nghiêm túc, Phó tổng công ty vội vàng đứng ra giảng hòa:
“Phó tổng, Sở tổng, hai người có muốn tình chàng ý thiếp thì về nhà đóng cửa mà diễn, đừng ở đây mà hành hạ tụi độc thân như chúng tôi chứ.”
“Uống rượu hại sức khỏe, hay là quay lại chơi mấy trò ban đầu đi.”
Lâm Tuyết bật cười duyên dáng:
“Ấy da, Tổng giám đốc Lý, chuyện này là Tổng giám đốc Sở tự đề xuất đó, anh đừng phá hứng chứ.”
Nói rồi, cô ta cầm ly rượu nhìn tôi:
“Tổng giám đốc Sở, thấy ai cũng sợ chị như vậy, em xin phép được cùng chị chơi một ván.”
“Chỉ mong nếu chị thua, sau này về công ty đừng tìm em gây khó dễ nhé.”
Phó Thịnh lười nhác dựa vào quầy bar, ngón tay vẫn mập mờ lướt trên eo Lâm Tuyết, giọng nói cũng hờ hững như chẳng để tâm:
“Yên tâm, có anh ở đây, cô ấy không dám đâu.”
“Phó tổng nói vậy, em yên tâm chơi tới bến rồi đó~”
Vừa trêu chọc Lâm Tuyết, ánh mắt anh ta lại vừa giễu cợt quét qua người tôi.
Tay tôi siết chặt bên sườn, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè lên, nghẹn đến khó thở.
Tôi biết anh ta cố tình nói vậy.
Là để trừng phạt tôi vì cái gọi là “không biết điều” khi nãy.
Cũng là để buộc tôi cúi đầu.
Nhưng đã quyết định trở mặt với anh ta hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Tôi nhìn lạnh sang phía Lâm Tuyết.
“Được rồi, đừng vòng vo nữa, bắt đầu đi.”
Tôi hít sâu một hơi, là người bắt đầu trước:
“Một con rồng, hai anh em, ba sao chiếu, bốn hỷ tài…”
Đến số năm, tôi đưa sai một ngón tay.
Lâm Tuyết mừng rỡ lao vào lòng Phó Thịnh:
“Á! Phó tổng, Tổng giám đốc Sở thua rồi, em thắng rồi!”
Phó Thịnh dịu dàng xoa đầu cô ta:
“Tiểu Tuyết của chúng ta giỏi thật.”
“Đã thắng rồi, vậy em muốn bắt Tổng giám đốc Sở làm gì nào?”
Nhìn hai người trước mặt thân mật đến khó chịu, lòng tôi dần lạnh đi.
Tôi biết Lâm Tuyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.
Quả nhiên, ánh mắt cô ta đầy ác ý rơi lên người tôi.
“Tổng giám đốc Sở, em cũng đâu thật sự muốn làm khó chị.”
“Hay là thế này đi, chỉ cần chị đứng trước mặt mọi người xin lỗi Phó tổng một tiếng, chuyện này em bỏ qua.”
Nói đến đây, cô ta lại che miệng cười khẽ:
“Nghe em một câu, phụ nữ ấy mà, đừng mạnh mẽ quá, sẽ bị ghét đấy.”
“Chị có một vị hôn phu ưu tú như Phó tổng, nên biết trân trọng.”
“Nếu để người khác cướp mất rồi, đến lúc đó chị có khóc cũng chẳng ai thương.”
Cô ta vừa dứt lời, trong đám đồng nghiệp đứng xem lập tức vang lên vài tiếng cười nhẹ.
Sau đó là những lời thì thầm bàn tán:
“Thư ký Lâm nói cũng không sai, phụ nữ cuối cùng chẳng phải chỉ muốn lấy được người đàn ông có tiền hay sao. Tổng giám đốc Sở mạnh mẽ như thế, mấy ai chịu nổi.”
“Đàn ông ai mà chẳng trăng hoa, nhất là người giàu như Phó tổng, có tiền thì cứ nhắm mắt cho qua là được.”
“Tham vọng của thư ký Lâm viết hết lên mặt rồi còn gì.”
Tôi mím môi, ánh mắt cụp xuống, nhưng trong đáy mắt lại lạnh lẽo như băng.
Lâm Tuyết thấy tôi im lặng thì càng thêm đắc ý:
“Tổng giám đốc Sở, chị nghĩ sao rồi?”
“Phó tổng là vị hôn phu của chị, xin lỗi anh ấy cũng đâu có gì mất mặt.”
Phó Thịnh nheo mắt nhìn tôi, có vẻ rất chắc chắn rằng tôi sẽ cúi đầu.
Dù sao thì suốt những năm qua bên nhau, ai cũng biết tôi yêu anh ta nhiều hơn anh ta yêu tôi.
Nhưng tôi chỉ khẽ cười:
“Đã chơi thì phải chịu thua. Nói đi, cô muốn tôi làm gì? Trừ việc xin lỗi.”
Không gian lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở của mọi người xung quanh.
Không biết bao lâu sau, Phó Thịnh bật cười khẽ:
“Tiểu Tuyết, nếu Tổng giám đốc Sở không nể mặt em, thì em cũng đừng khách sáo.”
“Muốn cô ấy làm gì cứ nói, yên tâm, có anh ở đây.”