Chương 5 - Trò Chơi Cung Đình
Giọng nói u ám của Lục Tri Ngọc vang lên sau lưng.
Ta cứng người, chầm chậm quay đầu lại, thấy Lục Tri Ngọc không biết từ lúc nào đã quay trở lại.
Hắn mỉm cười nhìn ta, nhưng nụ cười ấy khiến ta rợn cả da đầu.
Đại ca nhìn hắn, trầm giọng: “Mẫu thân đang chờ ta về nhà xem mắt, sao ngươi không nói?”
Lục Tri Ngọc vẫn cười: “Nữ tử đó không xứng, không xứng với huynh.”
Đại ca mím môi, kéo tay ta, quay người đi.
Lục Tri Ngọc theo sau, bước chậm rãi.
Về đến nhà, may mà Thẩm viên ngoại và Thẩm Oanh vẫn chưa rời đi.
Mẫu thân thấy đại ca trở về, nhẹ nhõm hẳn, vội kéo y tới gặp Thẩm viên ngoại.
Oanh tỷ tỷ thấy đại ca, liền đỏ bừng má, đôi mắt đong đầy xuân sắc.
Lần gặp gỡ ấy, họ trò chuyện rất hợp.
Tới khi trời tối hẳn, Thẩm viên ngoại mới đưa Thẩm Oanh rời đi.
Mẫu thân hỏi đại ca có vừa lòng với Thẩm Oanh không?
Đại ca khẽ gật đầu, nét dịu dàng thoáng qua gương mặt tuấn tú: “Chuyện hôn nhân, tất cả nghe theo mẫu thân.”
Mẫu thân rất vui, nói đây là mối lương duyên trời định.
Đại ca thì vui, nhưng Lục Tri Ngọc lại tức giận vô cùng.
Tối đó, ta cẩn thận khóa trái cửa phòng, sợ hắn thật sự ném ta lên núi.
Nhưng vừa xoay người, đã thấy Lục Tri Ngọc có mặt trong phòng.
Hắn leo cửa sổ vào.
Dưới ánh nến, Lục Tri Ngọc có chút âm trầm.
“Thiên Thu, ngươi thật là hư.”
Ta lắp bắp “Ta, ta chỉ là… Lục Tri Ngọc, đừng giận.”
Hắn tiến đến, túm lấy cánh tay ta, mang ta rời phòng, phi thẳng về phía sau núi.
Khinh công hắn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa ta tới nơi.
Hắn dịu giọng nói: “Thiên Thu, ngoan ngoãn ở đây. Không có lệnh của ta, không được rời đi.”
Dứt lời, Lục Tri Ngọc biến mất.
Bốn phía tối đen, chỉ có ánh trăng yếu ớt rọi xuống con đường phủ sương mù dày đặc.
Ta co ro dưới đất, sợ hãi đến tim đập như trống dồn.
Ta khóc nức nở gọi Lục Tri Ngọc, xin hắn tha thứ, nói mình không dám nữa, thật sự không dám nữa.
Nhưng hắn không quay lại.
Mãi đến khi trời gần sáng, ánh mặt trời rọi xuống, sương tan đi.
Ta mới lảo đảo xuống núi.
Ta chui vào chăn, toàn thân run rẩy.
4
Từ đó về sau, ta càng thêm sợ Lục Tri Ngọc.
Hắn bảo ta làm gì, ta không còn dám trái lời hắn.
Cùng lúc đó, mẫu thân đã thay đại ca và Oanh tỷ tỷ định hôn sự.
Mùng tám tháng mười, bọn họ chính thức đính hôn.
Tình cảm giữa đại ca và Oanh tỷ tỷ ngày càng sâu đậm.
Còn Lục Tri Ngọc thì ngày càng cực đoan.
Lúc đại ca và Thẩm Oanh chèo thuyền dạo hồ, Lục Tri Ngọc bắt ta giả bệnh, gọi đại ca về.
Đại ca về nhà, thấy ta rõ ràng khỏe mạnh như rồng như hổ, liền tức giận, quay người bỏ đi.
Lục Tri Ngọc chặn y lại, ánh mắt thâm trầm đối diện: “Chỉ là một nữ nhi nhà viên ngoại thôi mà, tương lai huynh tiền đồ rộng mở, cớ sao cứ phải định hôn sớm như vậy?”
Đại ca trầm giọng nói: “Ta và A Oanh tình đầu ý hợp, ta chưa từng coi trọng xuất thân của nàng.”
“A Oanh là cô nương tốt, ta không cho phép ngươi bôi nhọ nàng!”
Đó là lần đầu tiên đại ca nổi giận với Lục Tri Ngọc.
Đại ca vung tay áo bỏ đi, chỉ để lại Lục Tri Ngọc đứng tại chỗ.
Hắn bật cười khẽ.
Đôi mắt phượng lóe sáng thứ ánh sáng ta chẳng thể hiểu, hắn tự lẩm bẩm: “Thật sao, vậy để ta xem thử xem, nàng ta tốt đến mức nào.”
Ba ngày sau.
Lục Tri Ngọc xuất hiện trước mặt Thẩm Oanh.
Lúc đó Thẩm Oanh đang mua đồ trên phố, đột nhiên bị một nhóm lưu manh quấy rối.
Đúng lúc then chốt, Lục Tri Ngọc xông ra, đánh đuổi hết bọn lưu manh.
Hắn nhìn vào mắt nàng, ánh mắt sâu xa dịu dàng, nhặt hết đồ rơi dưới đất giúp nàng, còn đích thân hộ tống nàng về nhà.