Chương 9 - Trò Chơi Của Những Giọt Nước Mắt
12
Cuộc sống như được lên dây cót.
Ở phòng khám nhỏ mang tên “An Tâm”, ngày tháng dần chuyển động theo một nhịp điệu đều đặn.
Mỗi sáng 7 giờ rưỡi, tôi đều đến đúng giờ.
Thay đồng phục y tá màu hồng. Đeo bảng tên.
Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cố gắng nặn ra một nụ cười có vẻ tươi tỉnh.
“Chị Lâm Khê, chào buổi sáng ạ!”
Tiểu Linh ở quầy lễ tân là một cô gái hoạt bát vừa tròn hai mươi.
Giọng nói trong trẻo.
“Chào buổi sáng.”
Tôi mỉm cười đáp lại.
Bắt đầu sắp xếp sổ ghi danh ở quầy lễ tân, máy đo huyết áp, nhiệt kế hồng ngoại.
Tám giờ.
Cửa cuốn kéo lên xào xạc. Một ngày mới bắt đầu.
“Chào bác, bác thấy không khỏe ở đâu ạ?”
“Bác điền giúp cháu phiếu này trước nhé.”
“Sốt ạ? Vậy để cháu đo nhiệt độ cho bác.”
“Huyết áp hơi cao rồi đấy ạ, bác sĩ An đang ở bên trong, bác chờ một chút nhé.”
Lặp đi lặp lại những câu hỏi.
Công việc vụn vặt.
Hết đo huyết áp lại đo nhiệt độ.
Dán miếng hạ sốt cho những đứa trẻ đang gào khóc.
Giúp những ông bà lớn tuổi đi lại khó khăn đăng ký khám, lấy thuốc.
Rửa sạch vết xước đầu gối, bôi cồn iốt, dán băng cá nhân cho mấy đứa học sinh tiểu học bị ngã.
Bận.
Chân không chạm đất.
Nhưng lạ thật, cái sự bận rộn này lại mang đến cảm giác đầy đặn khó tả.
Không giống như năm năm trước, mắc kẹt trong căn hộ sang trọng nhưng lạnh lẽo của Chu Dã, cái kiểu bị giam cầm, bị lãng quên, và trống rỗng đến mức như không hề tồn tại.
Ở đây, mỗi câu “Cảm ơn cô y tá”, mỗi đứa trẻ ngừng khóc khi được dỗ dành, mỗi vết thương nhỏ được xử lý cẩn thận, đều giống như những viên kẹo ngọt nhỏ xíu.
Ngọt dịu.
Tưởng chừng chẳng đáng gì, nhưng lại âm thầm lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi.
Cơ thể tôi cũng bắt đầu phản ứng rõ rệt hơn.
Buồn ngủ nhiều.
Ngửi thấy mùi gì đó là buồn nôn.
Vị giác thay đổi kỳ lạ.
Trước không thích đồ chua, giờ chỉ cần thấy Tiểu Linh mang táo xanh ra là nước miếng đã trào.
“Chị Lâm Khê, chị có phải là…”
Có lần, Tiểu Linh thấy tôi nôn khan bên cạnh thùng rác, liền dè dặt tiến lại gần.
Đôi mắt to tròn đầy tò mò và lo lắng.
Tôi lau miệng, đứng thẳng dậy, cười với cô bé, không phủ nhận:
“Ừ.”
“Wow!”
Tiểu Linh lập tức che miệng, mắt long lanh như sao.
“Tuyệt quá! Bác sĩ An biết chưa ạ?”
“Biết rồi.”
Tôi gật đầu.
Bác sĩ An là người đầu tiên biết chuyện, sau một tuần tôi nhận việc.
Sáng đó nôn nghén không chịu nổi.
Bà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, dặn tôi chú ý nghỉ ngơi, đừng làm quá sức.
Không hỏi gì thêm, chỉ âm thầm bao dung và thấu hiểu.
“Thế… bố đứa bé…?”
Tiểu Linh hỏi rất khẽ.
Tay tôi đang chỉnh dây máy đo huyết áp chợt khựng lại một chút.
Rồi nhanh chóng khôi phục như cũ, giọng bình thản:
“Chỉ có tôi và con thôi.”
Tiểu Linh sững người.
Ánh mắt nhìn tôi lập tức tràn đầy thương cảm và… ngưỡng mộ?
“Chị Lâm Khê, chị giỏi thật đấy!”
Cô bé nói rất chân thành.
Giỏi ư?
Tôi không biết.
Tôi chỉ biết, vì sinh linh nhỏ đang lớn lên từng ngày trong bụng này, tôi buộc phải đứng lên.
Phải bước về phía trước.
Bác sĩ An thỉnh thoảng vào lúc vắng bệnh nhân sẽ dúi cho tôi một túi cà chua bi đã rửa sạch, hoặc một hộp sữa nhỏ:
“Tiểu Lâm bổ sung chút vitamin.”
“Đây là canxi, em cầm lấy. Thai kỳ cần đấy.”
“Mệt thì vào phòng nghỉ sau nằm chút, ở đây đã có tụi chị.”
Sự quan tâm của bà luôn nhẹ nhàng, đúng mực.
Không bao giờ hỏi quá sâu, nhưng luôn xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ.
Giống như tia nắng ấm áp trong ngày đông giá rét.
Còn bác sĩ Trần — người trẻ nhất phòng khám — cũng hay giúp đỡ:
“Chị Lâm cái thùng thuốc nặng đấy để em xách!”
“Thay băng cho ông Trương giường ba à? Để em làm, chị nghỉ chút đi!”
Phòng khám nhỏ bé ấy, như một nơi trú bão ấm áp.
Cách biệt hoàn toàn với những giông tố bên ngoài.
Cũng là nơi, trái tim tôi — vốn đã rách nát sau bao tổn thương — đang từng chút một, chậm rãi lành lại nhờ những ấm áp vụn vặt trong từng ngày bình dị.
13
Bụng tôi bắt đầu lộ rõ.
Như đang ôm theo một quả dưa hấu nhỏ ngày càng căng tròn.
Cúi xuống là đã bị cái bụng cong cong che khuất tầm nhìn.
Cử động cũng bắt đầu vụng về hơn.
Cúi xuống buộc dây giày cũng trở thành thử thách nhỏ.
Đứng lâu, lưng sẽ nhức mỏi.
Nhưng những thay đổi đó lại khiến tôi có cảm giác an tâm kỳ lạ.
Mỗi ngày trôi qua tôi lại càng cảm nhận rõ ràng hơn sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ ấy.
Giống như một hạt giống, đang yên lặng mà mạnh mẽ lớn lên trong cơ thể tôi.
Đôi khi, vào những đêm khuya tĩnh mịch trong phòng trọ nhỏ, tôi sẽ đặt tay lên bụng.
Nín thở.
Chờ đợi.
“Thụp.”
Một cảm giác nho nhỏ như chú cá con thổi bong bóng, chạm nhẹ vào lòng bàn tay qua lớp bụng mỏng.
Khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi, vất vả dường như đều tan biến theo cú đạp ấy.
Ngực tôi như được lấp đầy bởi một thứ dịu dàng chưa từng có.
Ấm áp.
Mang theo một sức sống mới.
“Con yêu…”
Tôi thì thầm, tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa bị đạp, như đang đáp lại,
“Con phải ngoan nhé.”
Khóe môi tôi sẽ tự nhiên cong lên.
Trong mơ, cũng ít đi rất nhiều những giấc mơ lạnh lẽo.
Công việc vẫn bận rộn.
Bác sĩ An và Tiểu Linh âm thầm đỡ đần tôi nhiều việc nặng nhọc.
Bác sĩ Trần thậm chí còn đóng cho tôi một chiếc ghế đẩu nhỏ để dưới quầy lễ tân, để tôi có thể ngồi làm việc.
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong sự yên bình và ấm áp.
Tôi tưởng rằng, thế giới giữa tôi và Chu Dã đã thực sự bị cắt đứt.
Như hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau.
Cho đến một chiều muộn cuối thu hôm đó.
Trời xám xịt, u ám.
Những tầng mây chì nặng trĩu như đè xuống nóc nhà.
Gió cuốn theo những chiếc lá khô, xoáy tròn ngay trước cửa phòng khám.
Gần giờ tan ca, bệnh nhân thưa dần.
Tôi đang ngồi ở quầy lễ tân kiểm tra lại sổ ghi danh trong ngày.
Tiểu Linh đang ở bên trong kiểm kê thuốc.
“Đinh linh ——”
Cửa kính của phòng khám bị đẩy ra.
Một luồng gió lạnh và mùi đất ẩm lùa vào theo.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên:
“Chào anh, mời anh…”
Giọng tôi đột ngột nghẹn lại.
Giống như có ai đó bóp mạnh lấy cổ họng.
Tất cả máu trong người, chỉ trong một giây ngắn ngủi, dồn hết lên đầu.
Nhưng ngay sau đó, lại rút sạch.
Lạnh đến thấu xương.
Người đàn ông đứng trước cửa.
Bóng dáng cao lớn, mang theo cái lạnh thấu da của mùa thu muộn.
Chiếc áo khoác đen được may đo tỉ mỉ càng khiến bờ vai anh ta thêm cứng rắn.
Khuôn mặt từng khắc sâu trong tim tôi, lúc này lại phủ đầy u ám, như thể giông tố sắp kéo đến.