Chương 17 - Trò Chơi Của Những Giọt Nước Mắt
Ánh mắt bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nước mưa chảy dài trên mặt kính, làm cảnh vật bên ngoài mờ nhòe.
Chỉ còn lại một bóng người lờ mờ đang quỳ gối giữa màn mưa dưới lầu.
Nhỏ bé, thảm hại.
Tiếng gào xé họng ấy, mang theo tuyệt vọng, lờ mờ truyền đến.
Cầu xin tôi về nhà?
Nhìn anh ta một cái?
Nhìn đứa bé một cái?
Khóe môi tôi, cực kỳ chậm rãi nhếch lên thành một đường cong lạnh buốt.
Nụ cười ấy, không hề chạm đến đáy mắt.
Nhà?
Căn hộ xa hoa lạnh lẽo, đầy dối trá và bóng hình thay thế đó, cũng xứng gọi là “nhà” sao?
Nhìn anh ta?
Người đàn ông tự tay đẩy tôi vào vực thẳm, đâm cú chí mạng vào lúc tôi yếu đuối nhất?
Nhìn sự ăn năn muộn màng, rẻ rúng và nhếch nhác này ư?
Nhìn con?
Đứa bé mà từ đầu tới cuối anh ta chưa từng mong đợi, thậm chí từng coi là gánh nặng?
Anh ta có tư cách gì để nhìn?
Một cảm giác chế giễu to lớn, lạnh băng trào lên từ sâu trong tim.
Mang theo sự buông bỏ tuyệt đối sau tất cả.
Tôi thu hồi ánh mắt.
Không nhìn bóng người mờ nhòe kia nữa.
Cũng chẳng buồn lắng nghe tiếng gọi bị tiếng mưa cắt vụn kia nữa.
Cúi đầu xuống.
Tất cả ánh nhìn và dịu dàng đều dồn vào thiên thần bé nhỏ đang ngủ say trong lòng.
Con ngủ ngon đến vậy.
Hoàn toàn không biết ngoài kia mưa gió ra sao, lại càng không biết có một người đàn ông từng máu mủ ruột thịt, lại chưa từng coi con là gì.
Tôi giơ ngón tay lên.
Cực kỳ nhẹ nhàng, dùng đầu ngón tay chạm vào má con mềm đến khó tin.
Rồi ngẩng đầu.
Ánh mắt xuyên qua màn mưa, chính xác rơi xuống bóng người đang quỳ gối trong bùn lầy kia.
Môi tôi mấp máy.
Giọng nói không lớn, nhưng rõ ràng vang lên trong phòng bệnh.
Như thể có thể xuyên qua cả tầng lầu, nện thẳng vào tai người đàn ông kia.
Mang theo sự bình thản lạnh lẽo sau bão giông:
“Vị trí vợ Chu.” “Giữ lại cho người mà anh thực sự yêu đi.”
“Tôi và An An.” “Không quay về nữa.”
Nói xong.
Tôi bế con gái, không hề lưu luyến mà xoay người.
Quay lưng lại với cơn gió rét và màn mưa tàn tạ.
“An An.” Tôi khẽ gọi tên sinh linh bé nhỏ trong lòng, giọng dịu dàng như tan ra thành nước,
“Mẹ đưa con về nhà.”
“Nhà của riêng chúng ta.”
Trong phòng.
Đèn sáng ấm áp.
Chăn tã mềm mại.
Hơi thở non nớt mới chào đời lan tỏa trong không khí.
Ngoài cửa sổ.
Mưa gió ảm đạm.
Bóng người quỳ gối – như một chiếc bóng bị cả thế giới ruồng bỏ – đông cứng lại trong tuyệt vọng lạnh giá.
Hai thế giới.
Rạch ròi.
Không còn giao nhau nữa.
24
Tiếng gào bên ngoài bị tiếng mưa nuốt chửng.
Tôi ôm An An, quay lưng với khung cảnh thảm hại ấy.
Trong lòng không chút gợn sóng.
“An An ngoan, có mẹ ở đây mà.” Tôi khẽ vỗ vỗ lên tã quấn.
Y tá Tiểu Lưu đẩy cửa bước vào: “Chị Lâm đến giờ đo nhiệt độ rồi.” “Vâng.” Tôi phối hợp đưa tay ra.
Cô ấy liếc ra ngoài cửa sổ: “Người đó dưới lầu… vẫn đang quỳ đấy.”
“Ừm.” Tôi đáp, mắt vẫn chỉ nhìn An An.
Tiểu Lưu không hỏi gì thêm, nhanh chóng làm việc.
Bác sĩ An mang thuốc vào: “Đừng bận tâm người không liên quan.”
“Chăm sóc tốt cho bản thân.” Ánh mắt bà dịu dàng.
“Em biết rồi.” Tôi gật đầu.
Trong tiếng mưa, giọng người đàn ông kia cuối cùng cũng yếu dần.
Như thể đã cạn kiệt sức lực.
Bảo vệ hình như đang khuyên rời đi.
Tôi chưa từng quay đầu lại nhìn thêm một lần.
Chu Dã ư?
Chỉ là chuyện của kiếp trước thôi.
( ̄_, ̄ )
25
Ngày xuất viện, nắng đẹp đến lạ.
Bác sĩ An và Tiểu Linh tới đón tôi.
“An An yêu của dì! Nhớ con chết đi được!” Tiểu Linh nhào tới.
Cẩn thận chạm nhẹ vào tay An An.
An An ngủ ngon lành, miệng nhỏ còn chóp chép một cái.
“Trời ơi dễ thương quá! Y như chị đó chị Lâm Mắt Tiểu Linh sáng như sao.
Bác sĩ An xách hành lý giúp tôi: “Phòng ký túc sửa xong rồi.”
“Có thêm một chiếc giường cũi.”
“Cảm ơn bác sĩ An.” Tim tôi ấm áp như nắng sớm.
“Cảm ơn gì, người một nhà cả.” Bác sĩ An vỗ vai tôi.
Ra khỏi cổng bệnh viện.
Nắng chói chang.
Tôi theo phản xạ nheo mắt lại.
Khóe mắt lướt qua một góc.
Trống không.
Chỉ còn một vũng nước nhỏ chưa kịp khô.
Là bằng chứng cuối cùng cho màn kịch đêm đó.
Tảng đá cuối cùng trong lòng cũng rơi xuống.
Tôi ôm An An, ngồi vào xe của bác sĩ An.
“Về nhà thôi, An An.” Tôi thì thầm.
Cửa kính xe kéo lên, cách biệt hoàn toàn quá khứ.
26
Ngày tháng cứ thế trôi qua giữa sữa, tã và tiếng khóc…
An An mỗi ngày lại khác một chút.
Biết cười rồi. Biết ê a rồi.
Đôi mắt to như nho đen, đầy tò mò nhìn ngắm thế giới.
Phòng khám trở thành pháo đài của hai mẹ con tôi.
Tiểu Linh là fan “dì ruột” số một.
“An An nhìn dì nè Nhìn dì nè (。♥‿♥。)”
“Dì mua đồ chơi mới cho con rồi đó!”
Bác sĩ Trần phụ trách kể chuyện cười nhạt.
Dù An An nghe chẳng hiểu gì.
Nhưng mỗi lần thấy biểu cảm lố bịch của anh ấy là lại cười khúc khích.
Bác sĩ An là cột trụ vững vàng của cả nhà.