Chương 14 - Trò Chơi Của Những Giọt Nước Mắt
“Bé con… đến lúc rồi sao?”
Tôi vừa ôm bụng căng cứng, vừa khẽ hỏi trong cơn đau.
Câu trả lời là một cơn co thắt dữ dội hơn nữa.
Không hoảng loạn.
Tôi đã diễn tập trong đầu vô số lần.
Từng bước hiện ra rõ ràng trong óc.
Tôi hít một hơi thật sâu, chịu đau ngồi dậy từ từ, cầm lấy chiếc điện thoại bên gối.
Ngón tay vì đau và hồi hộp mà hơi run lên.
Cuộc gọi đầu tiên, tôi gọi cho bác sĩ An.
“Bác sĩ An… hình như tôi… sắp sinh rồi…” Giọng tôi thở hổn hển vì đau.
“Đừng hoảng! Tiểu Lâm Hít thở sâu! Tôi đến ngay!”
Giọng bác sĩ An lập tức tỉnh táo, mang theo sức mạnh trấn an tuyệt đối.
Cuộc gọi thứ hai, tôi gọi cho Tiểu Linh:
“Tiểu Linh… phiền em… lấy giúp chị túi đồ chuẩn bị sinh… trong tủ quần áo, dưới cùng…”
“Hả?! Sinh rồi á?! Chị Lâm Khê cố lên! Em tới ngay!”
Tiếng Tiểu Linh cao vút vì vừa lo vừa hồi hộp.
Tôi đặt điện thoại xuống.
Trong khoảng nghỉ giữa các cơn gò, tôi tựa lưng vào đầu giường, cố gắng điều hòa hơi thở.
Cơn đau như tảng đá nặng nề lăn qua thân thể, nghiền nát từng chút một.
Mồ hôi không ngừng lăn xuống từ trán.
Thời gian trong cơn đau như bị kéo dài ra vô tận.
Không biết đã qua bao lâu.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã và tiếng chìa khóa xoay trong ổ.
“Tiểu Lâm!”
Bác sĩ An lao vào, mang theo cái lạnh ngoài trời, tay xách hộp thuốc.
Tiểu Linh cũng thở hổn hển chạy sau, ôm theo túi đồ.
“Thế nào rồi? Bao lâu một cơn co thắt?”
Bác sĩ An lập tức ngồi xổm bên giường, tay thuần thục đặt lên bụng tôi để kiểm tra mức độ co thắt.
“Khoảng… bốn, năm phút một lần…”
Tôi cố gắng trả lời, giọng đã bị cơn đau bóp méo.
“Đi thôi! Vào viện ngay! Ối chưa vỡ nhưng cổ tử cung chắc chắn đã mở rồi!”
Bác sĩ An dứt khoát ra lệnh.
“Tiểu Linh! Đỡ chị Lâm Khê! Tôi đi lấy xe!”
“Dạ!”
Dưới sự chỉ huy bình tĩnh của bác sĩ An và sự vụng về khẩn trương của Tiểu Linh, tôi nhịn đau, từng bước khó khăn rời khỏi ký túc xá, bước vào xe đang đỗ trước cổng viện.
Mưa lất phất rơi lên mặt. Lạnh buốt.
Nhưng lại khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Chiếc xe lao đi trong màn đêm mưa tĩnh mịch, hướng về bệnh viện sản gần nhất.
Cơn đau càng lúc càng không thể chịu nổi.
Như có bàn tay vô hình xé toạc cơ thể tôi ra từng mảnh.
Tôi nắm chặt tay nắm cửa xe, móng tay gần như đâm sâu vào lớp da bọc.
Răng nghiến chặt đến kêu răng rắc.
Áo ướt đẫm mồ hôi.
“Hít sâu vào! Tiểu Lâm Theo nhịp của tôi! Hít vào… thở ra…”
Bác sĩ An vừa lái xe vừa trấn an tôi bình tĩnh.
Tiểu Linh ngồi bên, nắm chặt tay tôi, mặt tái mét:
“Chị Lâm Khê! Gắng lên! Sắp đến rồi! Cố lên chị!”
Giữa cơn đau như thủy triều, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Bé con, hãy cố lên. Mẹ đang ở đây. Mẹ sẽ đưa con… đến với thế giới này.
20
Ánh đèn trong phòng sinh trắng đến chói mắt.
Không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng và máu.
“Rặn mạnh! Thấy đầu rồi! Thêm chút nữa!”
“Giỏi lắm mẹ ơi!”
“Hít sâu! Nín thở! Dồn sức xuống!”
Tiếng của nữ hộ sinh bên tai lúc gần lúc xa.
Như cách một tấm kính mờ dày cộp.
Cơ thể dường như không còn là của tôi nữa.
Bị điều khiển bởi một sức mạnh nguyên thủy không thể kháng cự.
Cơn đau như xé toạc từng thớ thịt đã lên tới đỉnh điểm.
Mỗi lần rặn, như dốc cạn toàn bộ sức lực.
Ý thức chập chờn bên bờ vực đau đớn.
Mồ hôi làm nhòe cả tầm nhìn.
Tai chỉ còn nghe được hơi thở nặng nề của chính mình và tiếng cổ vũ không ngừng của bác sĩ.
“Tốt lắm! Đầu ra rồi!” “Thêm chút nữa! Vai kìa!” “Đúng rồi! Cố lên!”
Tôi gom hết chút ý chí cuối cùng.
Gào lên như con thú bị dồn đến đường cùng.
Dồn toàn bộ sức lực đẩy xuống!
Như có thứ gì đó trong cơ thể, theo tiếng gào cuối cùng ấy, bị tách hẳn ra ngoài.
Và rồi—
“Oa—! Oa—!”
Một tiếng khóc vang dội, trong trẻo, tràn đầy sinh lực vang lên.
Như thiên âm giữa trần gian.
Xé toang mọi căng thẳng và đau đớn trong căn phòng sinh.
m thanh ấy, như ánh sáng.
Xuyên qua mọi mệt mỏi và bóng tối.
Tôi kiệt sức, mềm nhũn nằm bẹp trên giường sinh.
Như một con cá bị ném lên bờ.
Thở hổn hển từng ngụm lớn.
Mồ hôi ướt sũng tóc và cả tấm đệm bên dưới.
Tầm nhìn mờ mịt.
“Chúc mừng nhé! Là một tiểu công chúa xinh đẹp! Nặng ba ký mốt! Mẹ con đều bình an!”
Tiếng nữ hộ sinh vang lên đầy phấn khởi.
Một khối nhỏ xíu, đỏ au, còn phủ đầy bã nhờn sơ sinh được nhẹ nhàng đặt lên ngực tôi.
Nhỏ xíu.
Mềm mại.