Chương 1 - Trò Chơi Của Những Giọt Nước Mắt
Ngày “bạch nguyệt quang” của Chu Dã trở về nước, anh ta chỉ nói với tôi một câu:
“Anh cần dùng xe.”
Tôi kéo vali tự mình bắt taxi rời đi, năm năm thanh xuân bỏ ra, cuối cùng lại giống như một trò cười.
Một tháng sau, tôi gặp “bạch nguyệt quang” của anh ta ở khoa sản.
Cô ta cầm tờ kết quả khám của tôi cười lạnh: “Cô mang thai à? Chu Dã có biết đứa con này là của anh ấy không?”
Tôi cúi đầu nhìn tờ phiếu, khẽ đáp: “Không cần biết. Đứa bé này là của tôi.”
Sau đó, Chu Dã mắt đỏ hoe quỳ trong mưa, cầu xin tôi về nhà.
Tôi bế con gái, đứng sau cửa sổ nhìn anh ta:
“Vị trí phu nhân nhà họ Chu, để dành lại cho người mà anh thật sự để trong tim đi.”
01
Dây giày cứ buộc rồi lại tuột, tuột rồi lại buộc. Lần thứ ba rồi. Đầu ngón tay tê cứng.
Phía ghế sofa hoàn toàn yên ắng. Chu Dã đang xem tài liệu, đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.
Ngực tôi đau như bị ai đó vặn xoắn một cái, vừa chua xót vừa nghẹn ngào, đến mức khó thở.
Thôi vậy.
Tôi đứng dậy, chấp nhận số phận. Cố ý gây ra tiếng động lớn. Bánh xe vali “rào” một tiếng lớn vang vọng cả sàn nhà bóng loáng.
Cuối cùng, tay tôi chạm vào tay nắm cửa bằng kim loại, lạnh buốt.
Không gian yên tĩnh sau lưng, cuối cùng cũng bị xé toạc một khe hở.
“Anh cần dùng xe.”
Giọng anh ta bình thản, như thể chỉ đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp.
Ngón tay tôi siết chặt tay nắm cửa, đến nỗi khớp xương trắng bệch. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Đau nhói.
Không hỏi tôi đi đâu. Không hỏi khi nào về. Thậm chí không buồn nhìn lấy một cái.
Chỉ đơn giản nói: “Anh cần xe.” Ý rất rõ ràng – tôi phải tự cút.
Khoảnh khắc ấy, tôi lại thấy buồn cười. Thật sự. Nực cười đến mức muốn bật cười.
Năm năm ngày đêm bên nhau. Hơn một nghìn tám trăm buổi sáng tối luân phiên. Cuối cùng chỉ là một trò cười rẻ tiền. Như lâu đài cát công phu bị một đợt sóng đánh tan không sót lại gì.
Rốt cuộc vẫn là thân phận con chó hoang không nhà, bị người ta hờ hững đuổi đi.
Cổ họng tôi nghẹn đắng. Như có lửa cháy trào dâng, nhưng tôi lại cố nuốt ngược vào.
Không được khóc. Vì người như thế, một giọt nước mắt cũng là lãng phí.
Tôi buông tay khỏi tay nắm cửa, không quay đầu lại, xoay người bước lên lầu.
Cầu thang gỗ vang lên những tiếng trống rỗng. Mỗi bước chân nặng nề như thể đang tức giận với ai, lại như đang cố cổ vũ bản thân.
Phòng ngủ vẫn còn chút mùi nước hoa tôi hay dùng, nhẹ nhẹ, sắp tan mất.
Tôi kéo ngăn dưới cùng của tủ đầu giường, lục lọi trong đó.
Ngón tay chạm vào mặt thẻ cứng lạnh toát – thẻ căn cước.
Tôi lấy điện thoại. Ánh sáng từ màn hình chói đến mức đau mắt. Ngón tay nhanh chóng vuốt trên màn hình.
Trang đặt vé. Điểm đến? Tùy. Chỉ cần rời khỏi nơi này. Rời khỏi thành phố có anh ta.
Chuyến xe gần nhất. Nửa đêm. Rời thành phố.
Thanh toán. Thành công.
“Đinh”—âm thanh nhỏ vang lên. Tin nhắn xác nhận đơn đặt vé hiện ra. Như một tiếng thở dài yếu ớt.
Tôi nhìn dòng chữ đó. Trong vùng đổ nát hoang tàn của trái tim, bỗng nhiên lại bình yên lạ thường.
Kết thúc rồi. Vở kịch độc diễn thối nát này. Màn hài kịch tôi dùng năm năm tuổi trẻ để dâng hiến.
Một phút. Một giây. Cũng không muốn lãng phí thêm nữa.
02
Bánh xe vali lăn qua nền đá bóng loáng của sảnh chung cư. Âm thanh trống rỗng, chói tai. Như một màn rút lui vội vã, bối rối.
Gió đêm lùa qua khe cửa xoay, mang theo cái se lạnh đầu thu. Ập vào mặt. Tôi bất giác rụt cổ lại.
Chiếc xe đen đỗ trước cửa. Chính là chiếc Chu Dã hay đi. Tài xế lão Trương đứng cạnh xe, thấy tôi kéo vali bước ra, rõ ràng sững người. Một tia bối rối thoáng qua gương mặt ông ấy.
“Phu nhân, cô đây là…?” – ông mở lời, ngập ngừng. Ánh mắt lướt giữa tôi và chiếc xe.
Tôi cố cong môi. Muốn mỉm cười trấn an ông ấy. Nhưng phát hiện cơ mặt cứng đờ. Cuối cùng chỉ gượng được một nét cười rất gượng gạo.
“Chú Trương, phiền chú.” – tôi cố giữ giọng mình bình tĩnh – “Giúp cháu gọi một chiếc taxi được không ạ?”
Vẻ ngạc nhiên trên mặt ông ấy càng rõ ràng. Ông vô thức quay đầu nhìn lên lối vào cao ngất của chung cư, rồi lại nhìn chiếc vali to tướng bên chân tôi. Môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt vào.
“Được, phu nhân. Cô chờ một lát.” – ông gật đầu, lấy điện thoại ra đi sang một bên gọi.
Tôi đứng giữa màn đêm vắng lặng. Ánh đèn đường vàng vọt kéo dài cái bóng cô độc của tôi. Xung quanh im ắng đáng sợ, chỉ có tiếng ồn mơ hồ của thành phố xa xa.
Năm năm trước, cũng là một đêm thế này.
Tôi kéo một chiếc vali nhỏ, mang theo tất cả những mơ mộng ngây thơ và can đảm, gõ cửa căn hộ của Chu Dã.
Anh mở cửa. Mặc đồ ở nhà. Mắt còn mang theo chút lười nhác sau giấc ngủ. Ánh đèn từ sau lưng anh tỏa ra, ấm áp dịu dàng.
“Vào đi.” – anh chỉ nói một câu như thế.
Không quá nồng nhiệt, nhưng cũng không từ chối.
Khoảnh khắc đó, tôi đã tưởng mình nắm được ánh sáng. Nắm được chút ấm áp thuộc về riêng mình.