Chương 5 - TRÌ HỮU
15.
Nằm viện thêm vài ngày, sức khỏe Trì Hữu đã khá hơn.
Vào thứ Tư, cuối cùng cũng được xuất viện.
Đêm đầu tiên sau khi về nhà, Trì Hữu tắm xong lại đứng trước cửa phòng ôm gối tội nghiệp hỏi tôi có thể ngủ cùng không.
Tôi mủi lòng, vén chăn lên để anh lên giường.
Anh mỉm cười, leo lên giường cúi xuống ôm tôi.
Im lặng ôm anh một lúc, tôi nhẹ nhàng gọi anh: “Trì Hữu.”
“Hả?”
“Thư m nói với em anh là một nhà văn, một người rất nổi tiếng.”
Trì Hữu đột nhiên trở nên xấu hổ: “ cũng không nổi tiếng lắm anh đã không viết trong vài năm rồi."
"Gần đây không phải anh viết lại à?"
"Ừ."
“Em đọc được không?”
“Anh viết tiểu thuyết kinh dị, sợ em đọc xong sẽ không ngủ được.”
“Em không sợ.”
“Trời đã khuya rồi, hôm khác đọc được không?”
“Được, chúng ta đi ngủ.”
“Anh không ngủ được.” Trì Hữu nói
Tôi ngước mặt lên nhìn anh, chưa kịp nói gì tôi đã nhận thấy đôi mắt anh vô cùng tối tăm.
Tim tôi run lên.
Giây tiếp theo, anh cúi mặt xuống thấp giọng nói: “Anh muốn hôn em.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì môi anh đã đặt trên môi.
Nụ hôn cũng đã chuyển từ nhẹ nhàng sang mạnh mẽ xâm lược.
Sức lực trông không giống người bệnh chút nào.
Suy nghĩ của tôi rơi vào tình trạng bối rối.
Ngay khi tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, lời khuyên của bác sĩ Hứa chợt hiện lên trong đầu tôi.
Vì thế tôi đẩy Trì Hữu ra nói: “Chờ một chút.”
Nụ hôn của Trì Hữu dừng lại ở bên cổ tôi, giọng anh khàn khàn: “Sao vậy?”
“Bác sĩ Hứa trước đó đã nói với em là chúng ta không thể quan hệ."
Trì Hữu im lặng mấy giây, hít một hơi thật sâu, nằm sấp xuống mép, vẻ mặt bất mãn.
Tôi không khỏi thắc mắc: “Tại sao chúng ta không thể quan hệ?”
“Anh…” Trì Hữu dừng lại: “Anh đang uống thuốc để bồi bổ cho cơ thể, nên anh cần yêu cầu cấm dục.”
“ …”
Đó là lý do tại sao anh cứ phân phòng ngủ với tôi à?
Im lặng một lúc, tôi hỏi: “Sao anh không nói sớm hơn?”
Trì Hữu im lặng, đỏ bừng đến mang tai, thấp giọng nói: “Anh thấy rất mất mặt.”
Trì Hữu nhìn tôi với vẻ mặt oán hận, đi tới cắn môi tôi trách móc: “Em còn cười nữa.”
Tôi cố nhịn cười: “Cho nên đêm tân hôn, anh…”
“Cả đêm hôm đó anh không ngủ được vì em cứ lăn qua lăn lại trong vòng tay anh, anh đã phải chịu đựng rất nhiều, tắm nước lạnh hai lần ”
“Bởi vì thuốc sẽ làm tăng ham muốn ở vùng đó, đồng thời sẽ phản ứng với một chút kích thích. Trước đây luôn tránh mặt em vì sợ bị em phát hiện, làm em cho rằng đầu óc anh chỉ nghĩ đến chuyện đó.”
Tôi lại muốn cười, bình tĩnh nhìn anh: “Tối nay anh định làm gì? Đi phòng ngủ phụ?”
Im lặng vài giây, Trì Hữu vòng tay ôm lấy tôi: “Không cần, anh muốn ôm em ngủ.”
16.
Sáng sớm hôm sau, Trì Hữu gọi cho bác sĩ Hứa hỏi khi nào thì có thể ngừng uống thuốc.
Bác sĩ Hứa yêu cầu anh đến bệnh viện, kiểm tra xong mắng anh, cuối cùng yêu cầu anh uống thuốc thêm một tháng nữa rồi đến bệnh viện kiểm tra lại, còn dặn dò anh trong một tháng này không được làm gì quá phận.
Trì Hữu ngoài miệng đồng ý, buổi tối như thường lệ đến phòng ngủ chính, anh không làm gì mà chỉ ôm tôi ngủ.
Ôm ấp thường rất dễ xảy ra chuyện.
Cuối cùng, vẫn bị tôi đưa đến phòng ngủ phụ.
Ngày khám lại rất mau cũng tới.
Trong phòng khám, bác sĩ Hứa bắt mạch cho Trì Hữu.
"Mạch đập không tệ, gần đây cậu cũng tập thể dục đúng không?"
Trì Hữu gật đầu.
Thực ra, anh ấy vẫn luôn tập luyện, tối qua khi anh ấy ôm tôi, tôi cảm nhận được cơ bụng sáu múi của anh ấy.
“Thè lưỡi ra cho tôi xem.”
Trì Hữu ngoan ngoãn mở miệng.
Bác sĩ Hứa nhìn, cười nói: “Có thể ngừng thuốc, nhưng tốt nhất là sau nửa tháng nên quan hệ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị.”
“…”
“Cậu, biểu cảm này là sao ?” Bác sĩ Từ chặc lưỡi: "Nhìn xem, cậu thật nóng lòng, cậu sợ Tiểu Chiêu chạy mất."
Trì Hữu hơi đỏ mặt, im lặng.
Tôi cũng đỏ mặt, vội vàng nói: “Tôi biết bác sĩ Hứa, chúng tôi sẽ làm theo lời khuyên của bác sĩ.”
17.
Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi nghiêm túc làm theo lời khuyên của bác sĩ, không cho Trì Hữu lên giường của mình, tôi cũng cố gắng tránh tiếp xúc gần với anh ấy để anh ấy không cảm thấy khó chịu.
Kết quả là người này luôn cảm thấy bị đối xử bất công, luôn nhìn tôi như một người phụ nữ đầy oán hận.
Ngày tháng trôi qua, ngày hôm đó, công ty tổ chức tiệc tối, trên bàn ăn, các thực tập sinh mới đang nâng cốc chúc mừng.
Tôi cũng đã được kính vài ly.
Trì Hữu đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat hỏi tôi khi nào bữa tiệc tối sẽ kết thúc.
Tôi trả lời: [Sẽ sớm thôi. ]
[Được rồi, anh sẽ đến đón em.]
[Được rồi, ban đêm trời hơi lạnh, mặc thêm quần áo vào đi.]
[Ừm.]
Ăn tối xong, Trì Hữu vẫn chưa tới, nói trên đường đang tắc đường.
Ở cổng khách sạn, mọi người đang chuẩn bị chuyển sang KTV.
Lần trước đồng nghiệp nam đi công tác ở Bắc Thành cùng tôi hỏi tôi có đi không.
Tôi lắc đầu. "Vậy để tôi đưa em về nhà."
"Không, chồng tôi đến đón tôi."
Anh ấy có vẻ ngạc nhiên: "Em kết hôn rồi à? Chuyện xảy ra khi nào.?”
“Vào tháng 8 vừa rồi."
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt chúng tôi.
Ngay sau đó, cửa hàng ghế sau bị đẩy ra, Trì Hữu bước xuống xe với đôi chân dài bước tới chỗ tôi, quàng tay qua vai tôi như thể đang tuyên bố chủ quyền của mình.
“Đi thôi, vợ.”
18.
Sau khi lên xe, Trì Hữu ôm tôi vào lòng, giọng chua chát nói: “Em có quan hệ tốt với đồng nghiệp nam đó à?”
“Không, chỉ là một đồng nghiệp bình thường thôi.” Tôi mỉm cười nói: “Anh ghen à?”
Anh không nói, quai hàm căng thẳng.
Tôi tiến tới hôn anh: “Thật sự chỉ là một đồng nghiệp bình thường mà thôi, em nói với anh ta rằng em đã có chồng rồi.”
Anh sửng sốt, tai hơi đỏ lên: “Em nói lại được không?”
“Cái gì?”
“Gọi chồng."
"..." Tôi liếc nhìn người tài xế trước mặt, sau đó cảm thấy có chút ngượng ngùng, ghé vào tai anh thì thầm: "Về đến nhà em sẽ gọi cho anh nghe."
“Được”
Không biết có phải vì uống quá nhiều, nên không lâu sau tôi đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Trì Hữu.
Khi tôi tỉnh lại thì đã về đến nhà, Trì Hữu đang cõng tôi lên lầu. “Em tỉnh rồi à?”
Tôi ậm ừ, “Em nặng lắm à?”
“Không, em rất nhẹ, em cần ăn nhiều hơn.”
Rất mau cũng đến phòng, anh đặt tôi lên giường, ngồi xổm xuống giúp tôi cởi giày.
Tôi nhìn cái đầu đen của anh ấy vô thức đưa tay ra chạm vào nó.
Đúng như tôi tưởng tượng, mềm mại và mịn màng.
Trì Hữu sững người, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Không ai trong chúng tôi nói chuyện trong một lúc. Chỉ cần nhìn nhau bầu không khí trở nên ái muội.
Tôi đang định rút tay lại, nhưng giây tiếp theo, tôi đã bị một bàn tay ấm áp giữ lại.
Đầu dưới bàn tay chủ động cọ vào lòng bàn tay tôi, một đôi mắt trong veo nhìn tôi thật sâu.
Tim tôi chợt run lên, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Trì Hữu đã hơi đứng dậy, một tay ôm má tôi hôn lên.
Nhưng rất nhanh, hơi thở liền rút lui một chút.
Trì Hữu áp trán tôi, đưa tay xoa má tôi: “Hôm nay là ngày thứ mười sáu.”
“Sao vậy?” tôi không phản ứng.
“Ngày cởi bỏ lệnh cấm.”
“…”
Đôi môi của Trì Hữu một lần nữa lại dán vào môi tôi, anh mơ hồ hỏi: “Vậy có được không?”
Trong lúc say, tôi quàng tay qua cổ anh dùng chút ý thức còn sót lại ừ một tiếng.
Trong lúc ngơ ngác, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trì Hữu: “Vợ yêu, em còn nhớ những lời mình nói trên xe không?”
Tôi nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.
Nhưng anh ấy luôn tìm ra cách để khiến tôi phải nói chuyện.
Cuối cùng, tôi không nhớ mình đã bị dụ dỗ gọi “chồng” bao nhiêu lần.
Tôi chỉ nhớ rằng sau đó chúng tôi ôm nhau trên giường.
Đang buồn ngủ, tôi nghe thấy Trì Hữu nhẹ nhàng nói vào tai tôi: “Lê Chiêu, anh yêu em.”
Ngoại truyện: Tôi sẽ hạnh phúc
Lần đầu tiên tôi gặp Lê Chiêu không phải là ngày bố mẹ bàn bạc chuyện hôn nhân của chúng tôi.
Nhưng đó là ở bên bờ sông vào đêm giao thừa năm ngoái.
Tối hôm đó, tôi phải đi ngủ sớm sau bữa tối ở nhà, nhưng trong bữa ăn ở bàn ăn đêm giao thừa, bố mẹ tôi đã cãi nhau vì một số chuyện vặt vãnh.
Tôi lặng lẽ đặt đũa xuống rồi một mình bước ra khỏi cửa.
Tôi bước đi không mục đích đến bờ sông, gió lạnh thổi ào ào bên sông thực ra tôi rất sợ lạnh.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy không có gia đình nào mà bố mẹ lại thốt ra những lời nói tổn thương nhau một cách vô lương tâm khi cãi nhau.
Trong ấn tượng của tôi, họ luôn cãi nhau.
Ngay cả khi tôi bị bắt cóc lúc mới 5 tuổi, đó là vì họ cãi nhau và phớt lờ tôi.
Vì thế tôi ghét cãi vã.
Tôi cũng than thở trong lòng, tại sao bố mẹ tưởng chừng rất yêu thương tôi, cảm thấy thẹn với tôi nhưng thực ra họ chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Sau khi tôi quay lại, họ vẫn tranh cãi trước mặt tôi mà không hề đắn đo.
Thậm chí khi đang cải nhau căng thẳng, bố tôi vẫn lôi chuyện tôi bị bắt cóc hai mươi năm trước để chọc tức mẹ tôi, và sau đó hai người bắt đầu trốn tránh trách nhiệm với nhau.
Tôi thường nghĩ rằng lẽ ra tôi đã chết cóng vào đêm đó cách đây hai mươi năm.
Tôi thà chết cóng còn hơn nghe bọn họ bên trái thì nói: Nếu không tại ông thì con nó đã không bị bắt cóc, còn bên phải thì không phải cô không có trách nhiệm sao?
Nghe xong thực sự rất khó chịu.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi đang ngồi một mình bên bờ sông, thổi gió lạnh, điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông.
Tôi thậm chí không cần nhìn cũng biết rằng chính bố mẹ tôi cuối cùng đã nhận ra rằng tôi không có ở nhà sau cuộc cãi vã của họ.
Tôi không trả lời cứ để mặc nó kêu.
Lúc này, có một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế cạnh tôi.
Tôi tò mò nhìn cô ấy.
Tôi thấy cô ấy lấy từ trong túi ra một miếng cơm nắm lặng lẽ ăn.
Ăn ăn lại hít hít mũi.
Giống như đang khóc.
Tôi không khỏi thắc mắc, tại sao cô ấy lại ra bờ sông ăn cơm một mình vào đêm giao thừa?
Lại vừa khóc vừa ăn.
Trông còn tệ hơn tôi.
Tôi không khỏi có chút cảm thông với cô ấy.
Tôi đang nghĩ đến việc mua cho cô ấy đồ uống nóng.
Giây tiếp theo, cô ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía tôi.
Cô ấy nuốt thức ăn trong miệng, chỉ vào túi của tôi và nói: “Điện thoại của anh cứ đổ chuông.”
Tôi ngẩn người quên cả nói chuyện.
Cô ấy trông...đẹp quá.
Có lẽ vì đã khóc nên khi nhìn qua mắt tôi vẫn sáng, mũi hơi đỏ vì gió.
Thật không thể chịu nổi cảm giác buồn bã.
Tôi vừa định nói thì cô ấy đột nhiên đứng dậy bước tới.
Nhịp tim của tôi tăng nhanh không thể giải thích được, khuôn mặt đang đeo khẩu trang cũng nóng bừng.
Cho đến khi cô ấy bước đến gần tôi, cô ấy cúi đầu nghịch nghịch chiếc điện thoại một lúc rồi lật điện thoại quay mặt màn hình về phía tôi.
Có một dòng được viết trên bản ghi nhớ bên trên: [Điện thoại của anh vừa đổ chuông. Có thể gia đình anh đang tìm. Vui lòng gửi lại tin nhắn cho họ. ]
"...”
Tôi thực sự không biết phải nói gì vào lúc đó.
Thậm chí có chút muốn cười.
Cô ấy dường như nghĩ tôi bị câm điếc.
Nhưng tôi thậm chí còn không mở miệng giải thích mà chỉ gật đầu.
Tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho mẹ, nói rằng lát nữa tôi sẽ quay lại.
Khi tôi cất điện thoại vào túi, người đứng trước mặt tôi đã ngồi cạnh tôi, lấy từ trong túi ra một nắm cơm khác đưa cho tôi.
Tôi dừng lại lấy nó.
Những nắm cơm nóng hổi có cảm giác ấm áp khi cầm trên tay.
Cô ấy cúi đầu gõ: [Cơm nắm vừa đun xong có thể dùng để làm ấm tay nếu không muốn ăn. Anh cũng nên đặt điện thoại ở chế độ rung để có thể biết ngay lập tức nếu người nhà đang tìm kiếm anh.]
Tôi vẫn gật đầu.
Nhìn cô ấy ăn hết miếng cơm còn lại, một miếng bỏ vào miệng rồi đứng dậy ném túi vào thùng rác.
Sau khi ngồi lại, cô ấy lại bắt đầu nói chuyện với chính mình, như thể cô ấy đang coi tôi như một người để nói chuyện.
"Chúng ta đều khá khốn khổ. Anh không thể nghe hay nói, tôi không có cha mẹ. Từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu nhà người khác, bị xem như một bảo mẫu la mắng, làm việc. Tôi sống thận trọng, dù hôm nay là đêm giao thừa, tôi vì cảm mạo, buổi chiều ngủ một tí liền bị mợ mắng là lười biếng không muốn làm việc, nên họ cũng không gọi điện cho tôi ăn cho bữa tối đêm tất niên."
"Ồ, sang năm tôi sẽ đón năm mới ở nhà thuê. Chắc tôi có thể đón năm mới một mình cũng khá tốt."
Cô lạc quan tự an ủi mình, nhưng lại cảm thấy cô đơn và khó chịu trên gương mặt cô không thể lừa dối được ai.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, trong lòng nảy cảm giác thôi thúc phải chăm sóc cô ấy.
Tôi muốn nói với cô ấy rằng năm sau cô ấy có thể đón Tết Nguyên đán cùng tôi, tôi cũng ở một mình.
Nhưng tôi vẫn là bệnh nhân cần được chăm sóc và uống thuốc quanh năm, làm sao có thể chăm sóc tốt cho người khác, làm sao có thể đưa ra yêu cầu đột ngột như vậy với cô ấy.
Tôi thậm chí không có đủ can đảm để làm quen với cô ấy.
Tôi cúi đầu xuống, một cảm giác bất lực lan khắp người.
Sau đó cô ấy chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cô gõ một dòng trên điện thoại di động: [Bên sông gió lớn. Về nhanh đi. Nhà anh ở đâu? Anh có muốn tôi gọi cho anh một chiếc taxi không? ]
Tôi lắc đầu, lấy điện thoại ra gõ dòng chữ [Cảm ơn.]
Nhìn cô ấy lùi lại, tôi chán nản nghĩ, đối với một người luôn gây rắc rối cho người khác như tôi, ở một mình là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng thần may mắn dường như không muốn từ bỏ tôi.
Vào tháng 8, tôi gặp lại cô ấy.
Tại bàn ăn nơi bố mẹ hai bên thảo luận về cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Cô ấy ngồi đối diện với tôi luôn lặng lẽ nhìn tôi như thể đang tò mò về tôi.
Ngoài ra, mặc dù tôi và cô ấy gặp nhau vào đêm giao thừa năm ngoái nhưng ngày hôm đó tôi vẫn đeo khẩu trang.
Trong suy nghĩ của cô ấy, cô ấy sắp kết hôn với một người đàn ông mà cô ấy chưa từng gặp mặt nên chắc chắn cô ấy sẽ tò mò về tôi.
Vì vậy, tôi thầm vui mừng vì sáng hôm đó tôi đã chọn được bộ quần áo đẹp nhất trong tủ quần áo của mình và đi cắt tóc trước.
Vì trước buổi gặp mặt chính thức, mẹ đã cho tôi xem ảnh và hỏi ý kiến của tôi.
Tôi đã biết cô ấy chính là người muốn cưới tôi.
Nhưng thực sự lúc đầu tôi rất do dự.
Vì tôi sợ làm chậm trễ cô ấy.
Rõ ràng cô ấy có thể có sự lựa chọn tốt hơn.
Nhưng cuối cùng tôi lại do dự ích kỷ gật đầu.
Có lẽ tôi nên mê tín một lần.
Tôi sẽ ổn thôi.
Tôi có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Tôi hy vọng như vậy, nỗ lực làm việc chăm chỉ.
May mắn thay, tôi đã làm được.
Đêm giao thừa năm nay, cô ấy không ở nhà thuê một mình, tôi cũng không nghe thấy tiếng cãi vã khó chịu nào chứ đừng nói đến mùa đông tuyệt vọng hai mươi năm trước.
Chỉ có hai chúng tôi.
Ngôi nhà được trang trí trong niềm vui.
Chúng tôi cùng nhau nấu bữa tối đêm giao thừa, cùng nhau xem Xuân Vãn và đếm ngược để đón năm mới.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy đêm giao thừa là một đêm rất đẹp.
Bởi vì người tôi yêu nhất đang ở ngay bên cạnh tôi, tựa vào tay tôi, ngẩng mặt lên hỏi tôi: “Trì Hữu, chúng ta có luôn hạnh phúc như thế này không?”
Mắt tôi lập tức đỏ hoe: “Chắc chắn sẽ như vậy.”
—Hoàn—