Chương 4 - TRI HỨA
TRI HỨA (4/4)
Tác giả: 三生三幸
Editor: Smile
-------------------------------------------
14.
Tạ Quân Phỉ là một thương nhân trời sinh, dã tâm của cô khiến cô tính toán với Giang gia không chỉ là một nhà máy giấy nho nhỏ.
Cái cô muốn chính là toàn bộ Giang gia.
Mà nhiệm vụ của tôi, chính là cùng cô ấy hoàn toàn phá hủy Giang gia.
Chỉ một sai sót trong trung tâm mua sắm cũng không thể lay chuyển hoàn toàn Giang gia.
Nhưng nếu nó bị phá vỡ từ bên trong thì sao?
Ngay ngày thứ hai sau khi Giang Sở Niên bị đuổi khỏi Giang gia, ông Giang bởi vì xuất huyết não mà liệt giường.
Vợ hai Giang gia cùng con riêng hoàn toàn trở thành người cầm quyền Giang gia.
Sổ sách của Giang Gia Minh đều do đoàn đội chuyên nghiệp tiến hành quản lý và có vẻ rất minh bạch với bên ngoài.
Dù sao thì Giang gia cũng có nguyên một văn phòng luật, năng lực chuyên môn của họ thuộc hàng top đầu trong ngành.
Nếu bạn chỉ muốn xem nó như một bộ phim truyền hình ngu ngốc thì có thể xem cả đời mà không tìm ra khuyết điểm nào.
Nhưng nếu Tạ Quân Phỉ lấy được sổ sách thật của Giang gia thì sao?
Tôi và Tạ Quân Phỉ ngồi ở một bên bàn đàm phán, đối diện là "Giang phu nhân" tư thái tao nhã cùng con riêng Giang gia khí chất nho nhã.
Sau khi Giang Sở Niên rời khỏi Giang gia, vợ hai Giang gia liền được ông Giang nâng lên chính thất, trở thành Giang phu nhân danh chính ngôn thuận.
Bà lấy từ trong túi ra một cái USB, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Đây là tất cả hạch toán của Giang gia, chúng đều không được tô son trát phấn, thiệt hại và lợi nhuận đều là chân thật nhất.”
“Ngoài ra còn có thông tin về những nghiệt mà Giang gia đã gây ra trong những năm qua, cũng như những người cùng ổ.”
Tạ Quân Phỉ gật đầu, cầm lấy USB trên bàn, mà tôi thì đưa cho bà ấy một tấm thẻ, trong đó có số tiền mà cả đời họ tiêu không hết.
Với nụ cười ấm áp trên môi, tôi nói:
"Chúng tôi cũng đã chuyển một số tài sản sang Anh quốc cho bà, chỉ cần hạ cánh sẽ có nhân viên liên hệ ngay với bà.”
Giang phu nhân mỉm cười tao nhã trí thức:
"Vậy việc trong nước tôi sẽ không quản nữa, giao cho mấy người.”
Tôi gật gật đầu, mỉm cười nói với Giang thiếu gia ngồi ở một bên:
“Vậy Giang thiếu gia, chúc cuộc sống học tập của anh tại Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Anh quốc thuận buồm xuôi gió.”
Sau khi xác nhận thông tin là chính xác, Giang phu nhân và Giang thiếu gia được nhân viên Tạ thị hộ tống ngồi chuyến bay gần nhất ra nước ngoài.
15.
Giang phu nhân có thể chắp tay nhường Giang gia, cũng là chuyện chúng tôi đã sớm dự đoán được.
Ngay trước khi Tạ Quân Phỉ xuất phát đến xưởng giấy, bà ấy đã phát hiện ra hành động của chúng tôi.
Nhưng điều khiến chúng tôi kinh ngạc chính là, bà ấy không báo lại cho ông Giang biết mà lại hẹn tôi và Tạ Quân Phỉ, biểu đạt yêu cầu của mình với chúng tôi.
Bà ấy nói bà ấy đi đến ngày hôm nay cũng không phải là tự nguyện, bà ấy hận ông Giang thấu xương, bà ấy có thể giúp chúng tôi có được Giang gia.
Cái giá phải trả là phải để bà và con trai bà toàn thân trở ra, còn phải cho bọn họ một khoản phí lớn cùng với bất động sản ở Anh quốc.
Tạ Quân Phỉ đại khái tính toán một chút giá trị của Giang gia, sau đó sảng khoái đáp ứng.
Lúc đầu, tôi hơi bối rối không hiểu tại sao Tạ Quân Phỉ lại tín nhiệm Giang phu nhân như vậy, nhưng sau khi Tạ Quân Phỉ ném sơ yếu lý lịch của Giang phu nhân cho tôi, tôi mới biết được rốt cuộc là vì sao.
Bởi vì nửa đời trước của Giang phu nhân, gần như không khác gì tôi.
Bà tốt nghiệp khoa tài chính tại đại học thủ đô và có một vị hôn phu yêu mình da diết.
Tuy nhiên, bà lại bị ông Giang, một tay ăn chơi trác táng khét tiếng ở thời điểm đó nhìn trúng, lão ta cưỡng ép bà từ bỏ cơ hội đào tạo chuyên sâu, còn tìm dám du côn lưu manh bức tử vị hôn phu của Giang phu nhân, cuối cùng toàn thân trở ra.
Giang phu nhân bị ép trở thành thư ký kiêm tình nhân của ông Giang, bà vốn định liều chết phản kháng thì lại trong tuyệt vọng phát hiện mình mang thai.
Vì đứa bé trong bụng, cũng vì chính bản thân mình, bà chấp nhận số phận.
Ông Giang vui mừng khôn xiết, thậm chí còn đón bà về nhà họ Giang.
Tuy nhiên, dựa trên những thông tin sau này, chúng tôi có thể suy đoán đại khái rằng đứa trẻ này rất có thể không phải của ông Giang mà thực chất là của vị hôn phu của bà ấy.
Đứa con riêng kia có lẽ cũng biết thân thế của mình, sau đó dưới sự giáo dục ngày qua ngày của mẹ, anh ta cũng hận ông Giang thấu xương.
Hơn nữa Giang thiếu gia này căn bản không có ý định kinh doanh nên đối với Giang gia cũng không có chấp niệm gì.
Hiện tại bọn họ có cơ hội toàn thân trở ra, bọn họ mừng rỡ còn không kịp.
Có sổ sách nội bộ, tôi và Tạ Quân Phỉ như có thần trợ giúp, trong vòng ba tháng đã phá hủy Giang gia.
Tài sản của Giang gia, khách hàng của Giang gia, công ty của Giang gia, toàn bộ đều đổi thành họ Tạ trong vòng ba tháng này.
Danh tiếng của Tống Tri Hứa và Tạ Quân Phỉ ở thủ đô một pháo khai hỏa, không ai có thể ngờ rằng Giang thị giàu có lại bị hạ bệ bởi hai cô gái không quá ba mươi tuổi.
Ông Giang ở trên giường bệnh ầm ĩ muốn gặp bà Giang, sau đó ông ta bị trói và đưa vào viện dưỡng lão dưới cái nhìn tươi cười của tôi.
Trong lần hành động này tôi đã bỏ ra không ít công sức, Tạ Quân Phỉ đánh giá cao năng lực làm việc của tôi, lúc mừng năm mới còn đưa tôi theo trở về Tạ gia ở Hải Thành.
Tạ gia có một truyền thống là mỗi người cầm quyền đều phải chọn thân tín của mình, và người Tạ Quân Phỉ lựa chọn là tôi.
Tạ phu nhân thấy bố mẹ tôi đều đã mất liền dứt khoát giữ tôi ở lại nhà ăn mừng năm mới, còn nhận tôi làm con gái nuôi.
Sau khi trở về Bắc Kinh sau Tết, Tạ Quân Phỉ bắt đầu kiểm kê tài sản, Giang gia được coi là một gia đình giàu có với khá nhiều công ty con.
Tạ Quân Phỉ hỏi tôi muốn cái nào, hiện tại cô ấy không quản lý hết được, cô ấy cần tôi nắm giữ một phần lớn cổ phần của các chi nhánh dưới danh nghĩa phó tổng giám đốc, trên thực tế chính là tặng không cho tôi.
Tôi đã không ngần ngại lựa chọn liên quan đến Internet.
Trong ánh mắt Tạ Quân Phỉ nhìn về phía tôi mang theo chút chế nhạo.
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, xác nhận suy nghĩ của cô ấy.
16.
Một tuần sau, tôi sắp xếp xong công việc ở tổng công ty, mang theo trợ lý ngồi vào xe sang trọng.
Mỗi thứ ba và thứ năm tôi đều đến chi nhánh làm việc, đây là ngày đầu tiên.
Xe sang trọng chậm rãi dừng lại ở nơi tôi đã làm việc, làm trợ lý bảy năm.
Đúng vậy, tôi đã mua lại công ty mà tôi từng làm việc.
Ban đầu tôi là người làm công, uất ức ở chỗ này trải qua bảy năm thanh xuân.
Bây giờ tôi là chủ, là chị gái duy nhất ở đây.
Cửa công ty đã được thay thế bằng logo thống nhất của Tạ thị, tôi và trợ lý cùng nhau đẩy cửa đi vào, em gái quầy lễ tân không kịp phản ứng, vừa muốn gọi tên tôi thì đã bị đồng nghiệp bên cạnh chọc một khuỷu tay:
"Đây là bà chủ mới của chúng ta, gọi là tổng giám đốc!"
Tôi mỉm cười chào hỏi, sau đó đi thang máy đến văn phòng tổng giám đốc.
Nam trợ lý tung tin đồn về tôi đang ngồi ở bàn làm việc, thấy tôi đến liền đứng dậy cúi đầu chào tôi một cách thành thật.
Tôi mỉm cười đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một phen, nhưng không nói thêm một câu.
Tôi sẽ không sa thải anh ta, vì sa thải anh ta tôi sẽ phải trả số tiền n+1, tôi không thể chịu được việc chi tiền cho một kẻ kinh tởm như vậy.
Tôi cũng sẽ không cố ý làm khó anh ta, dù sao với năng lực làm việc của anh ta, nhiệm vụ công tác bình thường đã đủ cho anh ta ngậm một nồi khổ rồi.
Văn phòng tổng giám đốc còn chưa kịp tân trang lại, đồ đạc của Giang Sở Niên vẫn còn trên bàn.
Tôi nhìn mô hình đua xe trên bàn, đột nhiên nhớ tới mấy năm vừa tốt nghiệp, bởi vì không có kinh nghiệm, tuy rằng tôi ưu tú, nhưng phương án làm ra lại không phải hoàn mỹ nhất.
Vì thế, Giang Sở Niên gọi tôi vào phòng làm việc, ném văn kiện lên người tôi, mắng tôi vô dụng, là một phế vật, cao học thì có thể thế nào, còn không bằng anh ta chưa học cao học đã có kinh nghiệm làm việc.
Còn nói cũng chỉ có anh ta cần tôi, tôi mà đi ra ngoài kia thì chính là một phế vật không ai cần.
Lúc ấy tôi còn tin là thật và không biết đây là PUA công sở, tôi cho rằng Giang Sở Niên là vì tốt cho tôi nên mới yêu cầu nghiêm khắc với tôi như vậy.
Bây giờ nhớ lại, lúc đó mình thật đúng là ngu ngốc.
17.
Sau đó, vào năm ba mươi tuổi, Tạ Quân Phỉ và Lâm Dĩ Đường mua cho tôi một hòn đảo nhỏ, nói sau này sẽ đón sinh nhật ở đây.
Thậm chí họ còn đặt làm một chiếc xe sang trọng màu hồng nhạt, nói muốn tôi làm Barbie cả đời.
Tuy rằng quê mùa, nhưng lại rất tri kỷ, tôi cảm động đến mức ông hai người họ òa khóc.
Sau đó, tôi gặp lại Giang Sở Niên.
Vào thời điểm đó, tôi mua lại một công ty nhỏ, người chủ của công ty trở thành nhân viên của tôi và mỉm cười dẫn tôi đi tham quan công ty.
Lúc đi ngang qua một văn phòng nào đó, tôi nghe được một giọng nói quen thuộc.
Là giọng nói của Giang Sở Niên.
Trong ấn tượng của tôi, giọng nói của Giang Sở Niên cho tới bây giờ đều cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Bây giờ giọng nói đó tràn đầy lấy lòng nhận sai.
Ông chủ thấy tôi thất thần, lập tức cười giải thích:
"Đây là nhân viên đang được đào tạo về bán hàng, do hiệu suất làm việc trong tháng này không đạt tiêu chuẩn."
-------------------------------------
- Hết -