Chương 3 - Tráo Hoa Đổi Mệnh
“Không sao đâu ạ, Thư nhi chỉ là đã lâu không gặp cữu mẫu, nên nhớ người thôi.”
Chuyện gì cũng còn kịp thay đổi. Ta nhất định sẽ đổi vận, không để thân tình hóa thành tiếc nuối nữa.
Dưới sự can thiệp quyết đoán của cữu mẫu, Hàn thị buộc phải giao ra toàn bộ hồi môn của mẫu thân để lại.
Nhìn bảng kê hồi môn dài dằng dặc, ta rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Những thứ của mẫu thân, kiếp này cuối cùng cũng về tay ta. Ta nhất định phải giữ gìn thật tốt.
Thoắt cái, đã sang tháng mười một.
“Tiểu thư, chuyện lần trước người交 phó, lão nô đã sai người tra rõ rồi!”
Người lên tiếng chính là Thường mama, kẻ theo hầu cữu mẫu bên người.
“Khá lắm, mau kể xem, huynh tẩu của Xuân Hạnh là hạng người gì?”
Ta vội ra hiệu cho Thường mama đóng chặt cửa nẻo, rồi giục nàng nói gấp.
“Huynh của Xuân Hạnh tên Hồ Tam, là hạng lưu manh trộm cắp từng đánh người bị thương phải bồi thường, vì không đủ bạc, liền đem Xuân Hạnh bán đi!
Song thân của hắn cũng vì tức giận mà qua đời, mấy năm nay hắn vẫn luôn dò la tung tích của Xuân Hạnh.
Vài ngày trước, có người mách cho hắn biết Xuân Hạnh ở tại phủ họ Lâm từ đó hắn lảng vảng ngoài phủ nhiều ngày rồi!”
Nghe xong lời ấy, tim ta không khỏi chấn động!
Bao năm nay Hồ Tam dò la chẳng được, cớ sao gần đây lại có người mách đúng chỗ?
“Có tra ra là ai tiết lộ chỗ ở của Xuân Hạnh không?”
“Tra được rồi, là một gã quản sự ngoài viện của phủ họ Lâm!”
Tức khắc, ta thấu rõ mọi điều. Thì ra kiếp trước, bi kịch của Xuân Hạnh chẳng phải ngẫu nhiên, mà đã bị người bày mưu toan tính!
Ta sai Thường mama lui xuống, rồi quay lại nhìn Xuân Hạnh đang cẩn thận hầu hạ, trong lòng dâng trào xúc cảm, bước tới ôm nàng thật chặt.
Xuân Hạnh tuy mặt lộ vẻ khó hiểu, nhưng không hỏi gì, mặc ta rấm rứt trong vòng tay nàng.
Vài ngày sau, Hồ Tam chờ mãi chẳng thấy Xuân Hạnh ra khỏi phủ, cuối cùng đành chủ động tìm đến!
Nhận được tin, ta liền sai người mời hắn vào phủ, an trí tại phòng khách phía sau.
Phòng khách phía sau vốn là nơi những quản sự ngoài viện chờ được triệu kiến.
Ta bày biện không ít trân vật quý giá trong phòng, khiến Hồ Tam ngồi không yên, mắt sáng tay ngứa.
Cuối cùng, đợi chẳng được Xuân Hạnh, hắn liền thừa cơ trộm đồ rồi chuồn mất!
Chờ hắn vừa ra tay, ta liền sai quản gia báo quan, nha sai nhanh chóng đến nhà hắn, tang vật đầy đủ, người chứng vật chứng rõ ràng!
Hồ Tam bị nha sai đánh cho sống dở chết dở, rồi tống vào ngục. Không mấy năm, đừng mơ được thả!
Chuyện này, ta không nói cho Xuân Hạnh hay. Hạng người như Hồ Tam, nào xứng đáng để nàng vướng bận trong lòng? Cứ để nàng coi như hắn đã chết từ lâu thì hơn!
Chớp mắt đã sang tháng Chạp.
Như kiếp trước, Hàn thị lại cho người thêu lại giá y cho Lâm Thanh Uyển, kiểu dáng chẳng khác gì bộ giá y của ta.
Bộ giá y của ta vừa thêu xong, chưa ai kịp nhìn thấy, vẫn do Lan Hương giữ lấy.
Ta ngấm ngầm theo dõi, thấy Lan Hương len lén mang giá y sang cho Lâm Thanh Uyển, để thợ thêu bên ấy làm mẫu mà chép lại.
Ta không vạch mặt Lan Hương, mà bí mật giấu đi bộ giá y mới được cữu mẫu sai người chuẩn bị lại.
Gần đây, Lan Hương mỗi đêm đều lén lút rời viện, ra vườn hoa tư tình cùng một tiểu quản sự ngoài viện.
Gã kia diện mạo khôi ngô, chữ nghĩa tinh thông, tuổi tuy còn trẻ, nhưng đã là quản sự trong tiền viện.
Không ít nha hoàn trong phủ thầm ngưỡng mộ, trong đó có cả Xảo Nhi – con gái của Trương mama – kẻ thân cận bên Hàn thị.
Xảo Nhi nhờ mẫu thân được Hàn thị nâng đỡ, nên thường ỷ thế ức hiếp nha hoàn khác, trong phủ chẳng ai dám đắc tội.
Kiếp trước, Lan Hương theo Lâm Thanh Uyển về Hầu phủ, chẳng bao lâu lại quay về phủ họ Lâm rồi gả cho gã tiểu quản sự kia.
Lan Hương nhan sắc bình thường, vậy mà lọt mắt gã nọ, ắt hẳn là nhờ lời hứa hẹn của Hàn thị.
Mấy ngày nay, ta cố tình lấy cớ thèm ăn điểm tâm, bảo Xảo Nhi đích thân đưa tới vào ban đêm.
Đêm ấy, thừa lúc Lan Hương cùng gã tiểu quản sự đang hẹn hò ở vườn hoa, ta lại gọi Xảo Nhi đến đưa bánh.
Để tới viện của ta, nhất định phải đi ngang vườn hoa. Lúc trở về, Xảo Nhi liền bắt gặp Lan Hương cùng gã kia tình tứ.