Chương 6 - TRĂNG VỌNG NÚI XA - NGUYỆT VỌNG VIỄN SƠN

Chương 6.

Tối hôm xem phim về, cô có một giấc mơ, mơ thấy ngày cô rời New York.

Trên đường từ trường đến sân bay, xe buýt sẽ đi ngang qua một cây cầu vượt biển, cô vẫn nhớ hình dáng của nó, dưới ánh nắng nó sáng lấp lánh, tựa như nụ cười của anh.

Cô mơ thấy Lục Viễn, mơ thấy rất nhiều đêm, cô ngồi bên lò sưởi đọc sách cho anh, cô nghĩ cuối cùng cô đã hiểu được “Hoàng tử bé”.

“Nếu ai đó yêu một bông hoa độc nhất vô nhị, nở rộ giữa biển sao bao la, người ấy sẽ mãn nguyện khi ngước nhìn những vì sao. Người đó sẽ tự nhủ rằng, bông hoa yêu dấu của mình đang ở đó, trên ngôi sao xa xôi kia.”

Như khi hoàng tử bé rời đi, hoa hồng nói: “Đừng lo cho ta, ta vẫn còn gai để bảo vệ mình”.

Vì vậy đừng lo lắng, mấy năm nay cô thực sự sống rất tốt, mà anh cũng đã tìm được ngôi sao của riêng mình rồi phải không? Trên ngôi sao kia hẳn phải có giếng nước trong vắt, có tiếng cười thật nhẹ như cánh đồng lúa mạch rì rào.

May mắn là mấy năm qua bố cô hồi phục tốt, có thể đi lại trên xe lăn. Ông thường ngồi tắm nắng, trò chuyện với mẹ trong sân. Cô ghen tị với họ luôn có vô số điều để nói với nhau.

Một ngày kia, bố gọi cô vào, nghe nói nhà xuất bản muốn chuyển con đến trụ sở chính ở Thượng Hải, con đi đi.

Cô tựa vào đầu gối ông, ông nói, cuộc sống là của riêng con, nếu con tiếp tục lãng phí cuộc đời mình nởi đây, bố sẽ thấy áy náy không thôi.

Quê cô ở nơi phương bắc xa xôi, nơi cô trải qua thời thơ ấu, tiểu học, trung học, mọi người, kể cả bản thân cô cũng từng cho rằng, cô sẽ ở đây cả đời.

Tháng 4 năm sau, cô đến Thượng Hải. Thông thường 10 giờ đêm cô mới tan làm, mua lẩu oden ở cửa hàng tiện lợi. Sống một mình không tốt cũng không xấu.

Một lần khi đi dạo phố với đồng nghiệp, đi ngang qua cửa hàng nước hoa, cô bỗng dừng chân. Rất nhiều năm trước, cô sống trong căn nhà kia, đầu giường có một ngọn nến thơm, hóa ra nó gọi là Lan Nam Phi.

Cuối cùng cô đã tìm thấy nó, nhưng có ích gì?

Lại ba năm trôi qua, năm thứ 10, cô nhận được yêu cầu đi công tác New York. Trước đây cũng có những chuyến công tác tương tự nhưng cô tìm đủ mọi cách từ chối. Ma xui quỷ khiến, lần này cô không từ chối.

Bàn bạc công việc xong, đồng nghiệp biết cô từng du học ở New York nên nhờ cô làm hướng dẫn viên dẫn họ đi tham quan xung quanh.

Trong một quán bar ven biển, một nữ đồng nghiệp nói: “Đây là nơi tuyệt vời để yêu.”

“Thật sao?” Cô cười nhẹ, “Thật ra tôi cũng không đi dạo nhiều ở thành phố này.”

“Do bận học quá phải không?”

Trong nháy mắt, cô nhớ đến Lục Viễn. Thật ra cô đã dần thản nhiên hơn khi nhớ về anh, nhưng lúc này, cô lại nhớ về quá khứ như điên.

Ngày hôm sau là cuối tuần, không có công tác nên cô một mình lên xe buýt, dựa theo trí nhớ còn sót lại, tìm được ngôi nhà năm đó giữa những tòa nhà chen chúc nhau. Nơi này không thay đổi nhiều, chỉ cũ kỹ hơn, vách tường loang lổ, một con mèo dừng chân trên cỏ, duỗi người.

Cửa sắt tầng dưới mở ra, cô lách người vào, nghe có người hỏi: “Cô tìm ai?”

Cô ngẩng lên, sửng sốt, “Dì Huệ!”

Không ngờ sau bao nhiêu năm lại được gặp lại dì Huệ, ngoại trừ mái tóc dì đã bạc đi thì vóc dáng, ngoại hình không thay đổi nhiều so với trước.

Dì Huệ ôm cô, “Con đã quay lại, tốt quá rồi.”

Cô nghẹn ngào, “Nhiều năm không gặp, dì có khỏe không?”

“Khỏe khỏe.” Bà kéo tay cô, dẫn cô lên lầu, thời gian trôi qua mà cảnh ngày hôm qua vẫn còn như hiện rõ trước mắt cô.

Cô ngồi bên bàn, nghe dì Huệ kể lại chuyện mấy năm qua.

“Sau khi con đi rồi, Lục Viễn mua nhà này, đồ đạc vẫn để nguyên như cũ, không hề thay đổi. Thỉnh thoảng cậu ấy đến ở vài ngày, còn nói nếu có một ngày con quay lại, nơi này vẫn là nhà của con.

Sau này nghe nói cậu ấy sang Anh, hai năm nay mới về. Dì đã chuyển đi nơi khác, không còn ở đây, cứ vài tháng thì dì quay lại trông coi nhà cửa. Hôm nay gặp được con đúng là trùng hợp.”

Dì Huệ đi về trước, dì đưa cho cô chìa khóa nhà, nói lời thấm thía: “Con gái à, dì sống gần cả đời, yêu ly biệt, oán lâu dài, rồi có ngày mọi thứ sẽ qua đi, cuộc đời ngắn ngủi, đừng để mình tiếc nuối.”

Cô vào phòng ngủ, nó vẫn như 10 năm trước. Mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, trên bàn có một cuộn băng, cô nhìn thoáng qua đã nhận ra nó là cuộn băng cô để lại trước khi rời đi.

Cô cho băng vào máy ghi âm, giọng nói của cô 10 năm trước vang lên, nghe xa lạ dường như đã mấy đời.

Cô nghe mình nói:

“Em yêu những gì em không thể có, anh ở xa xôi như thế. Sự mệt mỏi của em đối mặt với hoàng hôn chậm chạp, đến khi màn đêm buông xuống, em bắt đầu hát…”

Sau đó là một khoảng trắng, băng chạy đến cuối thì tự động trở qua mặt sau, bỗng nhiên cô nghe tiếng Lục Viễn.

Anh nói, “A Nguyệt, anh yêu em.”

Nước mắt bỗng dưng rơi xuống.

Năm đó cô hai mươi tuổi, mặt hơi mũm mĩm trẻ con, da hơi đen, thỉnh thoảng vẫn chạy bộ, cho dù ăn không ít vẫn rất gầy. New York là nơi rộng lớn với cô, cô không dám đến trung tâm thành phố một mình vì ở đó đông đúc, ai cũng vội vàng.

Trước khi gặp Lục Viễn, cô và New York chẳng liên quan gì đến nhau, là anh đã khiến cô yêu thành phố này, yêu sự lạnh nhạt, hào nhoáng và ngang tàng của nó. Nơi này có thể thấy được bến cảng, đường núi quanh co, tiếng động cơ xe thể thao xáo động sự yên tĩnh về đêm. Cạnh nơi cô ở có một cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt 24 giờ. Nơi này mùa hè rất dài, dường như không bao giờ kết thúc.

Ở nơi này, cô đã gặp được Lục Viễn.

Ra khỏi cửa, cô chậm rãi đi dọc lên đường núi, đi đến đài quan sát trên con dốc. Ánh tà dương đỏ như máu, cô nhớ đến một đêm, cô ôm Sandwich, đứng đây ngắm cảnh đêm cùng với anh. Rất nhiều hình ảnh lướt qua mắt cô, xe máy, chiếc ghế dài dưới đèn đường, pháo hoa Giáng sinh, chàng trai ôm cô vào lòng khi tiếng s.ú.n.g vang lên.

Cô che mắt lại, nước mắt vỡ đê.

Khi ngẩng lên lần nữa, trời đang đổ mưa, giống như ngày cô rời New York.

Đúng lúc này, cô nghe tiếng bước chân quen thuộc.

Cô quay lại, nhìn người đàn ông cầm chiếc ô màu đen đi về phía cô. Gương mặt anh tuấn, mắt mày như vẽ, người thiếu niên từng nổi giận đùng đùng giờ đã chững chạc, điềm tĩnh, mặc vest mang giày da.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh, như đang nhìn đóa hoa nở rộ, không dám tiến lên, sợ nếu chạm vào, mộng nát, hoa tàn.

Anh đi đến, giơ ô che trên đầu cô, mỉm cười: “A Nguyệt, mùa hè đến rồi.”

Một buổi chiều hè 10 năm trước, cô gõ cửa phòng anh, giơ hình xăm trên cánh tay lên cho anh xem.

Thiếu niên vừa tỉnh ngủ xoa xoa đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, hung dữ mắng cô: “Em bị ngốc à? Không thể xóa được có biết không?”

Cô không bận tâm, trả lời: “Không xóa được mới tốt, em sẽ luôn mang nó theo. Anh không vui, em bầu bạn với anh, anh muốn làm hùng ưng, em cùng bay với anh.”

Lá cây ướt nước mưa rơi xuống vai anh, cô mỉm cười.

Mộng lý bất tri thân thị khách, nhất hướng tham hoan.*

(Chú thích: Trong mộng không biết mình là khách, chỉ một thoáng vui qua.

Trích trong bài thơ Lãng đào sa kỳ - nhà thơ Lý Dục)

---Hết---