Chương 8 - Trạm Nhận Thư Tình Viết Tay
8. Bức thư tình viết tay
Một trong những sản nghiệp của nhà họ Hứa đó chính là internet ảo.
Anh cả làm bác sĩ, anh hai làm trò chơi trí tuệ nhân tạo, gần đây hai người kết hợp lại làm một hạng mục chữa bệnh giả trên internet ảo.
Nhưng hạng mục này vừa mới thành lập không lâu đã gặp phải khó khăn, AI phân tích số liệu sóng ngắn, không có cách nào tiếp nối với sóng điện não của bệnh nhân đang ngủ say.
Cho đến hôm nay, tổ hạng mục nghênh đón một ứng viên đặc biệt.
Hai con ngươi màu lam thâm trầm, đằng sau tai có hoa văn điện tử, cổ áo được cài nút kín kẽ, gương mặt đẹp trai khiến người ta khó quên.
Nhưng chỉ cần anh nói chuyện thì có rất ít người có thể phân biệt được thân phận thật sự của anh.
“Visian? Hóa ra là cậu, cậu có ID của công dân đúng không?”
Kế hoạch AI cùng với Visian là do anh hai Hứa Miểu đích thân tự mình phê duyệt, nhưng họ không phải là tổ chức sau khi hợp đồng quản gia kết thúc, bên trên chắc sẽ bảo Visian tiến hành hoạt động thí nghiệm xã hội mới đúng.
Hướng đi sau này của AI, anh cũng không rõ ràng lắm, không ngờ lại tới chỗ này.
Visian là AI chăm sóc cho em gái nhiều năm, bây giờ có thể giống như người bình thường đi làm công chức ở bên ngoài.
“Kỳ hạn làm quản gia của tôi đã hết đành phải đi ra ngoài tìm công việc thôi.”
Vẻ mặt Hứa Hồi như đang nói rằng cậu cứ đùa.
Visian không rời tầm mắt: “Tôi muốn gia nhập với mọi người.”
“Nếu như có một thế giới tự do, Hứa Miểu tiểu thư ở bên trong sẽ không thấy buồn chán nữa.”
Hứa Hồi nhìn Visian, dù đã thấy ngạc nhiên nhiều lần rồi nhưng rất khó có thể tưởng tượng được rằng AI sẽ nói ra câu này.
Tôi muốn, tôi nghĩ, tôi thích.
Loại chủ động biểu lộ cảm xúc này không phải là do con người nói ra hay sao?
Tiến trình tiến hóa của Visian nhanh hơn so với anh ấy tưởng tượng, nhưng cũng may mục đích của bọn họ là giống nhau.
Hứa Hồi đứng lên, cầm lấy tay anh.
“Hoan nghênh cậu, nếu Hứa Miểu biết chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Có AI Visian toàn năng gia nhập, tổ hạng mục từ lúc bắt đầu gập ghềnh trở nên đẩy mạnh tiến độ không ngừng.
“Lần này cô ấy ngủ cả một năm cũng chưa tỉnh lại, cậu vẫn luôn đứng bên ngoài nhìn à?”
Cơ thể của Hứa Miểu đã từng bước ổn định, nhưng có lẽ nội tạng được đổi mới cộng thêm tác dụng của thuốc khiến cô xuất hiện sự phản kháng.
“Nói tóm lại là trong tiềm thức của cô ấy muốn tự nhốt mình lại.”
“Cho dù chúng ta tạo ra thế giới ảo, cũng chỉ có thể căn cứ vào giả thuyết hiện thực, bên trong ký ức vẫn sẽ hình thành tiềm thức con người.”
Hứa Miểu có thể có sinh mệnh lần thứu hai trong thế giới trò chơi, chỉ mong không muốn tỉnh lại, cho nên dù tỉnh hay không vẫn phải xem vào quyết định của cô.
Visian trả lời vấn đề trước đó của Hứa Hồi.
“Khi cô ấy ngủ, tôi sẽ viết rất nhiều vào nhật ký, nếu không cho cô ấy đọc cô ấy sẽ cực kỳ tức giận.”
Anh chọn nuôi hoa nuôi cá, thậm chí chuẩn bị nhận nuôi con mèo nhưng bởi vì không có thân phận hợp pháp nên không có cách nào đưa mèo về nhà được.
Những hoa hồng hoa kỳ bị cô bỏ lỡ đã được anh làm thành bông hoa vĩnh sinh.
Hứa Miểu thích nhất là cây cỏ non, cô muốn bện chúng thành những con châu chấu.
Nếu cô không muốn tỉnh lại vậy thì đưa những cái này vào thế giới ảo, coi như là quà mà anh dành tặng cô.
Những nhật ký đó là thư tình do anh viết.
Từng số liệu khổng lồ dũng mãnh đi vào máy móc, từ đây, một thế giới ảo hoàn mỹ ra đời.
Một cô gái tên Hứa Miểu sung sướng sinh sống ở đó.
Trời sinh cơ thể cô yếu ớt, làm rất nhiều cuộc phẫu thuật nhưng luôn khôi phục rất tốt.
Cô đã từng yêu đương, đối phương đều có đôi mắt màu lan tuyệt đẹp nhưung khi ở chung thời gian lâu dài, tấm kính tình yêu sẽ bị vỡ nát.
Cô luôn muốn mọi chuyện thành công, có được món đồ mà mình muốn, ngoại trừ cơ thể vĩnh viễn yếu ớt thì còn có tiềm thức luôn nắm chặt lấy mình.
Thế giới như vậy, cuộc sống như vậy, cô chưa từng thấy có chỗ nào không ổn.
Cho đến khi ngày sinh nhật ấy, cô vào nhầm một trò chơi kỳ lạ về trạm thu.
Những ký ức chồng chất lên nhau quậy tung thật giả lẫn lộn, bị đưa đến nơi như thùng rác.
Nơi đó là cô đã tự ném đi để chạy trốn hiện thực.
[Đinh— Kiểm tra đo lường, trùng khớp, có muốn hợp thành đạo cụ đặc biệt không?]
Hứa Miểu ngồi ngây ngốc trên hành tinh nhỏ.
Trong tầm tay là những tín vật rơi vương vãi: Sứa khí cầu, châu chấu được đan bằng cỏ, hoa hồng vĩnh sinh, ảnh chụp cá con, còn có từng tờ nhật ký.
Hứa Miểu cầm lấy cánh tay người máy, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn hợp nhất.
Một ánh sáng vàng hiện lên, bên tai là âm thanh pháo nổ của trò chơi.
[Chúc mừng ngài đạt được trái tim.]
[Nhét nó vào ngực của người máy, cô sẽ có được một con người thực sự, hiểu được cách yêu người khác.]
[Hứa Miểu, cô có muốn sử dụng nó không?]
Trong hành tinh nhỏ trống rỗng, những tầng tầng lớp lớp rác rưởi dần biến mất đi.
Sau khi Hứa Miểu nhận ra quy tắc này đã có thể phân biệt rõ ràng giữa ký ức thật và ký ức giả.
Trong thế giới giải dối không hề có Visian.
Cô sợ bản thân mình sẽ đem lòng yêu người có đôi mắt màu lam ấy, cho nên đã xóa đi sự tồn tại của anh.
Món quà sinh nhật chân chính bị cô ném như rác ở chỗ khỉ kho cò gáy này.
“Em hư như thế sao anh còn muốn tới tìm em chứ?”
Cô cẩn thận đưa trái tim nhét vào lồng ngực trống không của người máy.
Dòng điện màu xanh nhạt xẹt qua, trung tâm người máy có được nguồn năng lượng liền thất tha thất thểu bò dậy, anh cầm lấy ngón tay của Hứa Miểu đưa tờ giấy bên cạnh nhét vào tay cô.
“Anh sẽ viết nhật ký.”
“Hoa hồng đã nở.”
“Con mèo nhỏ được trộm nuôi ở nhà hàng xóm.”
“Hứa Miểu tiểu thư, em có muốn tới đón anh không?”
Hứa Miểu lau sạch nước mắt, cười mắng anh.
“Đồ quản gia khốn nạn, còn dám lén em nuôi mèo.”
Nước mắt hóa thành số liệu màu xanh trên lòng bàn tay, hoàn cảnh xung quanh dần dần biến thành từng con số.
Thế giới ảo sụp đổ.
“Những dòng trong nhật ký đó, anh mau đọc từng câu cho em nghe đi.”
Ở hiện thực, mí mắt như chiếc cân nặng nề, sau khi mở ra khung cảnh tươi mới ập vào trong đôi con ngươi.
Hứa Miểu phát hiện ra phòng bệnh khác xa với quá khứ, không còn trống vắng lạnh băng nữa mà là ồ ạt sắc màu hòa quyện với nhau.
Có con cá màu lam nhảy nhót, phát sáng đằng sau dòng nước ôn hòa, ánh mắt lia qua từng nụ hoa hồng chớm nở.
Cô thức tỉnh giữa vạn vật yêu thương, trong khoảnh khắc xinh đẹp nhất của cuộc sống mỹ lệ, ngồi bên cạnh là người máy sắt đá.
Trong tay anh cầm chặt cuốn nhật ký.
Bên trên bìa là: Dành cho Hứa Miểu tiểu thư mà tôi yêu nhất.
Đó là thư tình do người máy viết.
“Người sắt ơi, em đã về rồi.”
—
Trích đoạn nhật ký của Visian.
Hứa Miểu tiểu thư thân ái:
Vô cùng xin lỗi, hôm nay ở trong vườn hoa đã không bày trí buổi trà chiều như yêu thích của em, nhưng chữa bệnh là điều quan trọng nhất, cơ thể em không thể ăn quá nhiều đường. Lần sau anh sẽ tìm đồ ngọt phù hợp với khẩu vị của em nhé. Hy vọng em mãi mãi vui vẻ.
Quản gia: Visian
Hôm nay thời tiết rất thích hợp để đi tản bộ nhưng chiếc xe em thích nhất đã đem đi sửa, cho nên anh đã phơi nắng trong sân cùng em, em nói muốn nuôi một con mèo biết lăn cỏ, thấy em chuẩn bị kiểm tra sức khỏe nên yêu cầu này bị bác bỏ. Nếu em có thể nuôi được một con vật không lông vậy thì anh sẽ rất vui lòng chế tạo ra một con mèo máy phù hợp với khiếu thẩm mỹ cho em.
3.
Công nhân trong vườn hoa hồng đến trước phu nhân Phí An khiếu nại, nếu Hứa Miểu tiểu thư thích thì anh sẽ mua cho em, nếu mạo hiểm trèo tường sẽ khiến hàng xóm của tiểu thư tức giận thêm thôi.
4.
Sao Thiên Lang tạo ra mưa sao băng nhưng nếu em cứ tiếp tục thức đêm anh sẽ dùng quyền AI giám hộ hạn chế em ra ngoài đấy.
5.
Lúc xem mưa sao băng tiểu thư đã ngủ mất tiêu, chỉ còn lại anh quay video. Lần sau mong em đừng uy hiếp người máy nữa.
6. AI đại diện cho trí thức và trí năng. Hứa Miểu tiểu thư mong em đừng ra những mệnh lệnh khiến anh không có cách nào trả lời.
7. Em lại ngủ rồi, mặc dù đã bỏ lỡ hoa hồng hoa kỳ nhưng anh đã nghiên cứu cách làm hoa vĩnh sinh, lần sau anh sẽ giúp em dừng hoa ở khoảnh khắc đẹp nhất.
8. Thời gian em tỉnh lại càng lúc càng ngắn, anh là máy móc nên không bị bệnh nhưng cũng cảm nhận được cơn đau nhói. Hạng mục kia rất tốt, những số liệu đôi lúc sẽ xảy ra trục trặc có lẽ là vì trung tâm gặp vấn đề khi xử lý chúng.
9. Số liệu của anh không sao nhưng đôi lúc khi viết nhật ký nó sẽ đập liên hồi, người ở tổ hạng mục nói chắc là anh đã bị nhiễm virus.
10. Anh đi Tinh Võng download rất nhiều văn học tình yêu về, hóa ra đây là virus mà họ nói.
11. Con mèo kia kêu rất nhiều, nhưng cũng rất mềm mại, hình như anh đã hiểu từ đáng yêu mà em nói. Nhiệt độ cơ thể là một loại rất kỳ diệu, em cũng vậy.
12. Hiệp ước quản gia của anh đã hết hạn, lần này em ngủ rất lâu, có lẽ anh không còn tư cách để chăm sóc em nữa.
13. Hoa hồng vĩnh sinh đã hoàn thành, anh xin ID công dân tạm thời. Con mèo được nuôi ở nhà bên cạnh, anh không phải chủ nhà nên không có cách nào chăm sóc cho nó. Nhưng hy vọng lần sau gặp được phu nhân Phí An, anh có thể hái một đóa hoa tươi về cho em.
14.
Người máy sẽ không chet, số liệu của bọn anh có thể được sao lưu, tứ chi có thể được đổi mới nhưng vẫn không có cách nào được ấm lên như con người, không thể cảm nhận được cái gọi là yêu, nhưng Hứa Miểu tiểu thư, anh mong em có thể sống trong thế giới ấm áp, khỏe mạnh vô lo.
15. Hô hấp của chó con, bụng của con mèo.
Thế giới này tất cả đều đang nhắc anh rằng thời gian anh được ở bên cạnh em rất ngắn, yêu là món đồ duy nhất anh có được.
16. Muốn gặp em, cho dù là ở thế giới ảo hay thế giới thật, cho dù là bị vứt ở trong thùng rác.
CUỐI CÙNG: CẢM ƠN EM ĐÃ KHÔNG CHỌN THẾ GIỚI ẢO.
_HOÀN_