Chương 3 - Trạm Nhận Thư Tình Viết Tay
3. Hộp quà
Khi mở mắt ra lần nữa, Hứa Miểu lại quay về tinh cầu tên là thùng rác tái chế kia.
Người quản gia cô từng thấy trong giấc mơ kia đã biến mất, thay vào đó chính là một cuốn nhật ký nằm trên tay cô, trên đó lại xuất hiện một trang mới, nét chữ vẫn đẹp đến khó tin đến mức không ai nghĩ rằng đó là chữ viết tay.
“Ngày 29 tháng 8 năm 213 Tinh tế.
Hứa Miểu tiểu thư nói cách viết nhật ký của tôi không đúng lắm, sau khi tham khảo khuôn mẫu trên Tinh Võng, tôi đã bổ sung thêm cách viết nhật ký.
Hoạt động thả diều ở biển Vô Tận, Hứa Miểu tiểu thư xếp hạng nhất. Cuối cùng số cá bay bắt được hầu hết đều được thả đi, tôi giúp ngài ấy chọn ra con cá bay phù hợp với yêu cầu nhất rồi mang về nhà.
Ngoại hình, hình dáng, độ cong phát triển của cánh chim đều phù hợp với những công thức thẩm mỹ mà ngài ấy đã liệt kê ra.
Thật đáng tiếc, đoạn lựa chọn khinh khí cầu, tác phẩm của tôi không thể giúp ngài ấy lấy được hạng nhất, trước khi đến thời gian này vào năm sau, tôi phải nhanh chóng nâng cao trình độ nghệ thuật của tôi.
Quản gia của ngài Visian.”
Bên trong nhật ký còn chèn thêm hai bức ảnh, chắc là hình con cá bay mà Visian tự mình chọn lựa kia. Mỗi một bộ phận đều rất xinh đẹp, quả thật giống như hình minh họa giống trên sách giáo khoa.
Nhưng lại xinh đẹp quá mức, nhìn qua đã biết đây là hình dáng do người máy cố ý làm ra, cá bay đáng thương không hề động đậy mà trông như mẫu vật.
Một tấm ảnh khác thì nhìn sống động hơn nhiều, thậm chí còn hơi mờ.
Trong bức ảnh hơi mờ ấy, cô mơ hồ có thể nhìn thấy chú cá đáng thương đó được một đôi tay ôm vào trong ngực, có lẽ do người ôm nó quá gầy, có một bàn tay vòng qua người cô, hơi đỡ lấy đầu và đuôi con cá.
Nhưng có lẽ do con cá bay kia giãy quá mạnh cho nên máy ảnh rung lên, con cá bay biển sao vừa cất cánh được nửa đường đã va vào hai đôi tay hoảng loạn, cảnh tượng cũng dừng lại ở đó.
Hứa Miểu rất thích bức ảnh này.
Cô nhìn lại dòng chữ cuối cùng trên cuốn nhật ký, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Quản gia người máy này ngốc nghếch thật đấy.
Cô tiện tay lấy những món quà nhỏ mà cô đã lấy ra từ hộp quà lúc trước.
Khinh khí cầu vẽ hình con bò sữa, con chuồn chuồn đan bằng cỏ, và cả bức ảnh ôm cá bay.
Cô thậm chí có thể ngửi được mùi thơm đặc trưng của cỏ cây trên con chuồn chuồn bằng cỏ ấy.
“Loại cỏ dệt mộng này chỉ có ở vùng Đông Tam Tinh nơi các anh đang ở. Mình và Visian đã cùng đi đến nơi xa như vậy hay sao?”
Cỏ dệt mộng sau khi được hái xuống phải được dệt ngay tại chỗ, mỗi một cây cỏ đều như tơ tằm Nhu Nhiên. Sau nhiều lần xử lý đặc biệt nó mới dần có thể lên hình dạng như vậy.
Nghe nói những trang sức được làm từ loại cây này có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ tự nhiên.
Hứa Miểu trời sinh thường ngủ nông, cũng hay gặp ác mộng.
Cô bỗng nhớ đến có một khoảng thời gian cô thật sự ngủ ngon hơn rất nhiều.
Nhưng cô không nhớ rõ lý do, giống như bỗng được Thần ngủ ưu ái một cách khó hiểu, mà cô cũng không được nhìn thấy bóng dáng người có công trong việc này.
Nếu Visian đó thật sự tồn tại vậy sao trong đầu cô lại không hề có những ký ức liên quan đến anh cơ chứ.
Vì sao vậy?
Sau nhiều biến chứng đầu của cô cuối cùng cũng bắt đầu có vấn đề rồi sao?
Hứa Miểu quyết định đi vào núi rác để tìm thêm xem còn bằng chứng nào không.
Nhưng cô chưa kịp đứng dậy đã có thứ gì đó vướng vào chân của cô.
Một người máy mini đáng yêu nằm ngay cạnh chân của cô.
Nó giống như một mẫu thủ công đáng yêu nhưng hơi cũ, chân bị mài mòn nghiêm trọng, ngực thì trống không.
“Ô, mình nhớ kiểu người máy kiểu cũ này ngực là trung tâm truyền năng lượng mà.”
Hứa Miểu lật qua lật lại nhưng vẫn không tìm được cốt lõi có thể sử dụng nguồn năng lượng.
Trên người của người máy cũng không có bất kỳ logo nào.
“Chẳng lẽ thứ này được làm thủ công à?”
Hứa Miểu cảm thấy bản thân như một con chuột đang đi đào bảo vật, cô ở trong một cái sơn động thần kỳ kiếm được đủ các món quà nho nhỏ kỳ lạ.
Cô tìm được một cái hộp quà nhỏ rất xinh đẹp rồi đặt hết những món quà thủ công mà cô rất thích vào cùng trong đó.
Cô muốn tìm được những ký ức mà cô đã bị mất trong chính thế giới chỉ có mình cô.
Lại ăn một miếng chocolate để giải quyết giá trị cơn đói, Hứa Miểu vén tay áo chuẩn bị dọn bớt đống quà chất như núi kia.
“Đây là cái gì?” Cô lục được một bông hoa Miêu Mễ gần như hoàn chỉnh từ một chiếc hộp bìa cứng lớn.
Lần này phía sau nó được ký tên —— Visian.
“Vậy mà có thể làm hoa Miêu Mễ thành hoa vĩnh cửu được! Đây cũng là do quản gia của mình làm ư!?”
Hoa hồng Miêu Mễ là loại hoa sau khi bị ngắt sẽ nhanh chóng già đi, nên muốn dùng nó làm tiêu bản giống như hoa vĩnh cửu sẽ rất khó.
Có một khoảng thời gian trên Tinh Võng rất thịnh hành cách dùng loại hoa hồng này để bày tỏ tình cảm.
“Sau khi hái xuống còn phải nhanh tặng nó đi trước khi nó héo, vậy chẳng thà làm thành tiêu bản.”
Ở thế giới nơi Visian tồn tại, mỗi một chuyện mà cô nói, mỗi một yêu cầu mà cô muốn, đối phương đều có thể làm được.
Cho dù là suy nghĩ kỳ lạ hay là ý tưởng bất chợt, Visian sẽ luôn thực hiện mong muốn của cô.
Tính tình anh ấy tốt đến mức sau khi bị chỉ trích vì cách viết nhật ký còn thay đổi học cách viết khác.
Anh là một người quản gia tốt đối với một người chủ cũ như cô.
“Lại nói tiếp, người máy AI sao lại muốn viết nhật ký cơ chứ?”
Hứa Miểu bỗng nhiên có chút chờ mong những điều bất ngờ trong thùng rác, bất kể những ký ức đó có thật hay không thì ít nhất những món quà đó đều là bằng chứng chứng minh anh đã từng tồn tại.
Tiêu bản hoa hồng trong tay tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, tiếng nhắc nhở của hệ thống đã lâu không online bỗng vang lên.
[Đã phát hiện số lượng mảnh đạo cụ đặc biệt đạt tiêu chuẩn 4/4. Có muốn hợp lại hay không?]
Hai mắt của Hứa Miểu sáng rực lớn.
Thùng rác tái chế trong không gian là game thực tế ảo có hình thức sinh tồn đặc biệt, cho nên để tránh việc bị mất người chơi, sắp tới game sẽ chính thức ra mắt một số nhánh nhỏ đặc biệt.
Ví dụ như tạo thêm thùng rác chuyên dụng dùng để chứa các hộp quà của Hứa Miểu, nó sẽ sử dụng các mảnh vỡ nhỏ hợp lại với nhau để tổng hợp những món quà mà cô từng đánh mất lúc trước.
“Đương nhiên muốn hợp lại rồi!”
Bông hoa trong tay bỗng lóe sáng lên, biến thành một hình trái tim, mỗi góc của trái tim lần lượt lấp đầy các vật phẩm khác.
Chuồn chuồn cỏ, khinh khí cầu sứa, bức ảnh và hoa hồng.
[Chúc mừng ngài đã thành công chế tạo nên đạo cụ cao cấp!]
Một chum pháo hoa lộng lẫy nổ tung, chỉ để lại một viên ngọc màu đỏ sau hiệu ứng ánh sáng tuyệt đẹp ấy.
Ánh mắt của Hứa Miểu bị thứ màu đỏ ấy hấp dẫn, bên tai cô bỗng có tiếng nói “Kích hoạt kỹ năng bị động, hình ảnh được thêm vào”
Đôi mắt của cô dần mờ đi, ý thức như bị kéo vào trong một vòng xoáy.