Chương 1 - Trạm Nhận Thư Tình Viết Tay
1.Trò chơi sinh tồn ở ngôi sao rác*
(*Ngôi sao rác (Junk) là một bãi rác có kích thước bằng một hành tinh trong vũ trụ của loạt phim "Transformers". Nó cũng là một hành tinh nhỏ. Nó được tạo thành từ nhiều mảnh kim loại phế liệu rỉ sét và vỡ, đồng thời là nơi sinh sống của Junkions, một chủng tộc robot có thể thay đổi hình dạng do Wreck-Gar lãnh đạo. Thiên thể lần đầu xuất hiện trong "The Transformers Movie".)
“Không ngờ rằng tôi còn phải cảm ơn cái tên người yêu cũ tra nam kia.”
Trên hành tinh nhỏ đang trôi nổi đơn độc, một cô gái mặc một bộ quần áo ngủ đang đào rác từ trong đống đồ hộp đóng gói.
Cuối cùng Hứa Miểu cũng cảm thấy hài lòng khi tìm được một cái gối đầu và chăn gần như hoàn toàn mới.
Nếu muốn biết vì sao trong đống rác này lại có thể tìm được vật phẩm cao cấp chưa bị mở ra như vậy thì không thể không nói đến việc nơi đây là một trò chơi.
Không sai, lúc này Hứa Miểu đang trong một trò chơi thực tế ảo sinh tồn.
Vào sinh nhật thứ 25 của mình, cô vì thua cược với bạn bè cho nên cô bị phạt chơi trò chơi sinh tồn chế độ địa ngục.
Kết quả là bị nó nếm đến hành tinh tên là “Thùng rác tái chế”, một bản sao sinh tồn được tạo ra từ dữ liệu tiềm thức của người chơi.
May mắn thay, vì ưu đãi dành cho người sinh nhật, nhóm bạn của cô có lẽ đã chỉnh sang mức độ dễ cho cô. “Rác rưởi” ở đây bao gồm những món đồ được cô vứt đi nhưng tình trạng của chúng vẫn khá hoàn hảo.
Nói là chế độ sinh tồn nhưng thực ra vấn đề lớn nhất chính là ăn uống.
Nếu giá trị cơn đói trong trò chơi sinh tồn mang tính giải trí này quá thấp, cô sẽ sớm bị cưỡng chế hất ra ngoài.
Hứa Miểu phun ra mấy lời chửi mắng, cô phải sống trong trò chơi sinh tồn này ít nhất mười ngày thì mới có thể ra ngoài được, bây giờ mới là ngày đầu tiên, trước tiên cần phải dọn dẹp lại cơ sở vật chất để sinh hoạt cái đã.
Cũng may bạn trai cũ của cô là ông chủ của cửa hàng bánh mì, chuỗi cửa hàng của anh ta có thể kéo dài từ sao Thủ đô Liên Bang đến sao Trùng, cho nên anh ta thường xuyên gửi về cho cô các loại đồ ngọt cao cấp.
Hứa Miểu lại là người rất thích ăn, cho nên chocolate cô nhận được ở trong nhà có thể chất thành núi.
Nhưng đấy là trước khi cô phát hiện tên tra nam này một chân đạp n thuyền.
Sau khi biết được chuyện, cô đã vứt bỏ toàn bộ những thứ anh ta tặng, hận không thể ném cả đống ký ức liên quan đến anh ta vào thùng rác.
“Chắc chính là kiểu đóng gói này.”
Cô mở một cái hộp được đóng gói cầu kỳ ra, quả nhiên bên trong là dòng chocolate mùa hè Golden Planet.
Vừa mắng chửi thứ này trông thật hào nhoáng, cô vừa ăn hai viên kẹo để thỏa mãn cơn đói đã gần như chạm đến vạch đỏ của mình.
Phải nói rằng việc tên tra nam đó mở nhiều quán tráng miệng như vậy đúng là rất có lý, hương vị quả thật không có gì để nói, nhưng nhân phẩm của anh ta thì quá tệ.
Hứa Miểu nhìn giá trị cơn đói về lại vạch màu xanh 80 điểm mà cảm thán trò chơi này đối với cô cũng rất đơn giản, dù sao cô cũng ném nhiều đồ ngọt vào thùng rác tái chế như vậy, chúng đủ để cô trải qua tận mười ngày tới.
Cô nhìn đống “Rác” chất thành núi xung quanh mình bắt đầu thấy tò mò bản thân đã từng ném đi những thứ gì.
Dù sao cũng làm gì có ai để ý mình ném gì vào thùng rác đâu cơ chứ?
Đống rác xung quanh chủ yếu là từ giấy gói quà tạo thành, Hứa Miểu đặt chăn nệm ở chỗ đất trống bên cạnh, quà cáp của tên người yêu cũ tra nam kia rất dễ nhận biết, cô chia nó ra làm lương thực dự trữ.
Cô lấy mấy cái túi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào ra ngoài, tạm thời không nhớ ra ai đã tặng cho mình những thứ đơn giản như vậy.
Là một người bệnh từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ chịu thiệt thòi, những món quà mà Hứa Miểu nhận được đều là những món quà đắt tiền được gói rất lộng lẫy.
Giống như chỉ những món quà tinh xảo được giấu trong những chiếc hộp lớn mới có thể khiến những người thường xuyên nằm trên giường bệnh một thời gian dài cảm thấy bản thân vẫn được quan tâm đến.
Nhưng mấy cái túi quà thủ công không được đóng gói kỹ càng này từ trước đến nay cô không có chút ấn tượng nào.
Con người có thể không nhớ rõ bản thân đã mua bao nhiêu giày dép xinh đẹp nhưng chắc chắn họ sẽ nhớ rõ đôi xấu xí nhất.
“Đây là của ai tặng vậy nhỉ, chẳng lẽ chưa nhìn thấy đã bị mình ném đi à?”
Hứa Miểu cẩn thận mở giấy gói ra, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, lấy ra từ bên trong một con…
Chuồn chuồn?
Chính xác thì là một con chuồn chuồn được đan bằng cỏ, cách gói quà tuy không đẹp nhưng tay nghề đan thì khá tốt, mỗi một chi tiết đều sinh động như thật. Hứa Miểu vừa nhìn thấy thứ nho nhỏ này đã cảm thấy rất thích.
“Rất có tâm đấy chứ, đáng lẽ mình không nên vứt thứ này đi mới đúng…”
Cô tràn đầy mong đợi mở tiếp cái túi bên cạnh kia ra.
Lần này là một cái khinh khí cầu bị xì hơi. Hoa văn được vẽ bên trên trông giống như một con bò hoặc là một con ngựa vằn. Dù sao nó cũng xấu đến mức khiến người khác chỉ muốn bật cười.
Chiếc túi giấy thứ ba lại là cái được đóng gói bình thường nhất trong tất cả có màu nâu, nhưng bên trong lại là một cuốn nhật ký.
“Vậy mà lại là cuốn nhật ký đã bị viết qua?”
Ai lại tặng cuốn nhật ký đã viết qua cho người khác cơ chứ? Là biến thái hay là tự luyến vậy…
Hứa Miểu nghĩ như thế nhưng khi nhìn thấy cuốn nhật ký màu xanh lá được vẽ những bông hoa màu vàng ấm trên đó, cô lại có chút tò mò.
Thế giới sinh tồn này được tạo nên dựa trên trí nhớ của cô, trong đó cũng bao gồm cả những chuyện mà cô cảm thấy không nhớ nhưng não cô vẫn ghi chép lại.
“Cho nên thứ này chắc chắn là tặng cho mình rồi, vậy nhìn thử qua chắc không sao đâu nhỉ?”
“Có lẽ người khác tặng cho mình, mình viết xong rồi vứt đi cũng nên.”
Mặc dù khả năng này không cao lắm nhưng người nghiêm túc mấy ai viết nhật ký.
Vừa lật cuốn nhật ký hơi mỏng ra, cô lập tức biết chủ nhân cuốn nhật ký này chắc chắn không phải là cô.
Nét chữ duyên dáng lại phức tạp, tinh tế như được in ra, dù nói đây là sách cũng có người tin.
“Hứa Miểu tiểu thư thân ái,
Thật sự rất xin lỗi ngài vì buổi trà chiều hôm nay không được sắp xếp theo đúng sở thích của ngài, nhưng báo cáo y tế cho thấy cơ thể của ngài không thể chịu đựng được quá nhiều đường. Lần sau tôi sẽ chuẩn bị món bánh ngọt tráng miệng mà ngài có thể ăn được để thay thế, mong ngài mãi mãi vui vẻ.
Quản gia Visian của ngài.”
Hứa Miểu ngơ ngác, có một khoảng thời gian cô quả thật không thể ăn đường được, khi ấy cô vừa mới đổi một vài cơ quan nhân tạo mới, cơ thể đang trong giai đoạn dưỡng bệnh cho nên mỗi ngày cô đều ở trong trạng thái cáu kỉnh, luôn tức giận vì bị hạn chế về mặt ăn uống.
Nhưng cô không nhớ rõ bản thân từng có một quản gia tên là Visian, cũng không biết vì sao người đó lại viết thành nhật ký rồi đưa cho cô.
Thay vì nói là nhật ký thì nó càng giống như thư từ hơn.
Cô đã từng gửi thư cho người này chưa?
Mang theo cảm giác tò mò cô lại lật sang trang thứ hai, nhưng trang thứ hai lại trống không.
Tặng nguyên một quyển, lại chỉ mới viết một tờ, cũng quá qua loa rồi!
Hứa Miểu không biết vì sao có chút tức giận vô cớ, rốt cuộc Visian là ai.
Cô nhìn cuốn nhật ký chỉ mới viết có một trang, con chuồn chuồn được đan bằng cỏ và cả quả bóng bay xấu xí trước mặt, cảm giác có phải bản thân đã quên đi mất một đoạn ký ức nào đó rồi hay không.
“Mình làm nhiều cuộc phẫu thuật như vậy nhưng chưa từng động đến đầu mà nhỉ…”
Cô thậm chí còn nhớ được những chiếc túi đựng chocolate mà tên tra nam kia tặng cho cô nữa, sao có thể quên một người từng làm quản gia cho mình được chứ?
Không được, cô phải lật xem lại lần nữa, xem liệu có bằng chứng nào khác bị ném đi nữa hay không.