Chương 2 - TRẠI NUÔI QUỶ
5.
Ăn cơm xong, giáo viên đời sống đi rửa bát.
Tôi đưa các bạn nhỏ lên lớp học bài, sau khi giao lũ nhóc cho giáo viên giảng dạy, cuối cùng tôi cũng có thể về văn phòng nghỉ ngơi một lúc.
Trong văn phòng treo một bức ảnh tập thể của bọn trẻ, thế nhưng biểu cảm trên mặt bọn chúng lại trống rỗng vô hồn.
Bên dưới bức ảnh chồng chất rất nhiều hộp giấy và dụng cụ dạy học.
Đống hộp giấy này chất ở đây có hơi lãng phí.
Thôi được rồi, để tôi ra tay biến rác thành vàng vậy.
Tôi nhặt mấy hộp giấy lên, bắt đầu dùng chúng để làm mô hình Ultraman.
"Cho hỏi đây là một phần của nhiệm vụ phải không?"
"Cô ta vậy mà còn ngồi làm mô hình Ultraman, không phải có bệnh gì đó chứ?"
"Nhạt nhẽo vãi chưởng, chẳng thà tôi đi xem Tráng ca rửa bát còn hơn."
"Ha ha ha, tôi vừa đi xem rồi, Tráng ca đánh vỡ bát đĩa, sau đó liền bị ông chú ở nhà ăn rượt theo đuổi gi*t, anh ấy bèn móc con da..o ra xử ông ta luôn."
Màn hình bình luận đột nhiên im lặng:
"Tráng ca ch..ém ông chú ở nhà ăn rồi sao?"
"Một khúc mặc niệm dành cho Tráng ca và người chơi mới."
"Sao lại thế?"
"NPC(2) ông chú ở nhà ăn này mỗi ngày đều được cập nhật một lần, không có ông ấy sẽ chẳng có cơm mà ăn, buổi tối đám nh..ãi qu..ỷ này thế nào cũng nổi đi..ên lên"
(2) NPC: Non-playable character, tức những nhân vật trong game mà người chơi không thể điều khiển được, đã được thiết lập sẵn theo chương trình của trò chơi.
Tôi đương nhiên không biết chuyện giáo viên đời sống dưới quyền của mình đã "xử đẹp" ông chú phụ trách nhà ăn duy nhất của trại trẻ mồ côi Ấm Áp.
Tuy nhiên tôi đã nghe thấy một âm thanh cực lớn phát ra từ trong lớp học.
Tôi vừa bước đến cửa lớp thì thấy kính trên cánh cửa đã vỡ tan.
Nằm lăn lóc trong đống kính vỡ là một cái đầu.
Giáo viên dạy học bình tĩnh tiếp tục giảng bài, tôi bước đến bên chỗ mảnh vỡ, nhặt cái đầu lên.
Lũ trẻ đều xoay đầu nhìn về phía tôi, thân mình vẫn thẳng tắp đối diện với chiếc bảng đen.
Một cái xác không đầu từ trong lớp học chạy ra.
Đôi mắt trên cái đầu trong tay tôi mở ra, con ngươi đảo một vòng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"Ôi ôi ôi! S..ợ quá đi mất."
"Tố chất tâm lý của người chơi mới mạnh thật đấy."
"Vẫn ổn, vẫn ổn, cũng chỉ là một màn kịch nhỏ thôi. Nhưng mà lúc trước xem phó bản này làm gì có tình tiết như vậy nhỉ."
"Người chơi lúc trước ai nấy đều ngồi im trong văn phòng cẩn thận tìm kiếm các kiểu manh mối để duy trì mạng sống."
Cái xác kia đón lấy cái đầu trên tay tôi, đặt lên cái cổ của mình, chuẩn bị trở về chỗ ngồi.
Tôi ngăn cậu bé lại, hỏi nó: “Tiểu Lượng, đầu của trò sao lại ở ngoài lớp học vậy? Có phải trò làm vỡ kính cửa không?”
Tiểu Lượng mặt mày vô cảm nhìn con đường phía trước, con mắt chẳng buồn chớp lấy một cái.
6.
Tôi nhìn thấy cơ bắp rắn rỏi trên người thằng bé, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Tôi hỏi nó: "Trò có thích đá bóng không?”
Đôi mắt thằng bé khẽ chớp một cái, trong mắt hiện lên một tia sáng, nó gật đầu.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
Tôi nhìn thời khóa biểu, tiết học tiếp theo là môn thể dục.
Bình thường cô nhi viện đều để mấy đứa nhỏ chơi lung tung mấy trò gì đó, kỳ thực chưa bao giờ để chúng tham gia rèn luyện thể dục một cách nghiêm túc.
Tôi quyết định, tiết học tiếp theo chính là đá bóng.
Vừa hay lúc trước tôi ở trong đội bóng đá của trường, tôi biết đá bóng, có thể dạy bọn trẻ.
Chắc chắn Tiểu Lượng vì không có ai chơi bóng cùng nên mới ở trong lớp nghịch bóng.
Tôi dịu dàng vuốt tóc thằng bé: "Tiểu Lượng à, đá bóng là việc tốt.”
“Nhưng chúng ta chỉ có thể chơi bóng ở ngoài sân cỏ, không thể chơi trong lớp học, chẳng may làm người khác bị thương thì không tốt đâu.”
Tôi lớn tiếng thông báo: "Các bạn nhỏ, tiết học tiếp theo chúng ta cùng nhau đá bóng nhé!”
Đưa bọn trẻ ra sân cỏ, tôi hỏi Tiểu Khang: "Trò có biết quả bóng để ở đâu không?”
Tiểu Khang lắc đầu.
Cô bé xinh đẹp nhất trong đám trẻ khe khẽ thì thầm: "Cô ơi, chúng em không có bóng đá.”
Cô bé này hình như tên là Tiểu Tuyết.
Tôi xấu hổ di đầu ngón chân xuống mặt đất.
Cô nhi viện của chúng tôi nghèo đến vậy sao?
Tiểu Lượng lặng lẽ lấy cái đầu của mình xuống: "Cô ơi, dùng cái này đi.”
Tôi nhấc thử trọng lượng một chút, quả thực khá ổn, bèn xác nhận lại: "Như vậy có ổn không, Tiểu Lượng?”
Cái đầu của Tiểu Lượng trên tay tôi gật gà gật gù.
Thầy giáo Lưu Nhị Tráng nhìn thấy chúng tôi đang đá bóng, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện quan trọng, bèn nói với Lưu Nhị Tráng: "Thầy Lưu, kính trong phòng học bị vỡ rồi, nhờ thầy dọn dẹp một chút nhé.”
Lưu Nhị Tráng giơ ngón giữa nhắm về phía tôi, đi thẳng.
"Ha ha ha, người chơi mới đang chỉ huy Tráng ca của chúng ta."
"Tráng ca: Ông đây cần cô quản chắc."
"Nhìn vẻ mặt Tráng ca kìa, a ha ha, tôi nhìn thấy vẻ mắc cười trên mặt anh ấy rồi."
Tiết học kết thúc, tôi gội cái đầu của Tiểu Lượng thật sạch sẽ, sau đó cẩn thận gắn lại lên cổ thằng bé.
Tôi vỗ vỗ vai Tiểu Lượng: "Nhớ nhé, đừng chơi bóng trong lớp học nữa, chúng ta không có tiền thay kính đâu.”
7.
Đến giờ ăn buổi tối, tôi đưa bọn trẻ đến nhà ăn.
Vậy mà lại phát hiện nhà ăn chẳng có món nào.
Vẻ mặt lũ trẻ dần dần trở nên tăm tối.
“Bụng đói lắm rồi.”
“Bụng đói lắm rồi.”
“Bụng đói lắm rồi.”
Tôi cảm thấy áy náy vô cùng.
Các bạn nhỏ của tôi đang đói lắm rồi.
Lũ trẻ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không ngừng lầm rầm "Bụng đói lắm rồi”, bước về phía tôi và Lưu Nhị Tráng.
"Cảnh báo, do người chơi đã hạ gục NPC nên lũ trẻ sẽ hóa thành qu..ỷ."
Bên tai vang lên thanh âm máy móc.
Tôi khẽ lắc đầu, hóa qu..ỷ cái gì chứ, chẳng qua chỉ là đói bụng, không thể khống chế bản thân mà thôi.
Làm gì có kẻ nào bụng đói móp rồi vẫn có thể ngoan ngoãn ngồi im.
Tôi xắn tay áo lên, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tự mình nấu ăn vậy.
Lưu Nhị Tráng lôi con da..o làm bếp to đùng ra, vẻ mặt nghiêm trọng.
Xem ra thầy giáo Lưu Nhị Tráng cũng chuẩn bị giúp tôi làm cơm, quá tuyệt rồi.
Tôi nhấc con ngỗng đằng sau nhà bếp lên ném cho Lưu Nhị Tráng: "Anh gi*t rồi nhổ lông nó nhé, tôi sẽ làm món thịt ngỗng hầm nồi sắt.”
Con ngỗng há mỏ về phía Lưu Nhị Tráng kêu "quạc quạc”.
Lưu Nhị Tráng nhìn con ngỗng trong tay, lại nhìn mấy đứa nhỏ trước mặt.
Tôi kêu mấy đứa trẻ mà bản thân quen biết: "Tiểu Khang, trò dẫn mấy bạn đi vo gạo đi.”
“Tiểu Lượng, trò dắt mấy bạn ra sau vườn nhổ củ cải nhé.”
“Tiểu Tuyết, trò cũng đưa mấy bạn ra sau vườn nhổ rau nào.”
Lưu Nhị Tráng và mấy đứa nhóc bốn mắt nhìn nhau.
Tôi vỗ vỗ tay: "Nhanh! Nhanh! Mau di chuyển, đây là khóa học lao động ngày hôm nay.”
Tiểu Khang và Tiểu Lượng là hai đứa đầu tiên hành động.
Tiểu Tuyết liếc nhìn con da..o trong tay Lưu Nhị Tráng, sau đó cũng cất bước.
Chỉ còn Lưu Nhị Tráng đang dùng con da..o làm bếp chặt con ngỗng như thể muốn trút giận.
Con ngỗng kêu lên một tiếng thảm thiết.
Không còn thời gian mà nhìn nữa, tôi bèn đi thái hành, gừng, tỏi.
Loay hoay mất nửa ngày, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Lũ trẻ ăn uống ngon lành, tôi nhìn mà trong lòng vui vẻ.
Lưu Nhị Tráng còn tranh nhau thịt với mấy đứa trẻ, bị tôi hất tay ra.
Tôi gắp một miếng củ cải cho anh ta.
Sau đó tò mò hỏi Lưu Nhị Tráng: "Anh có biết ông chú nấu ăn ở căng tin đi đâu rồi không?”
Tôi cảm thấy nếu ngày nào cũng phải nấu ăn như vậy thì mệt ch*t mất, thế nhưng thực tế cũng chẳng có cách nào khác, tôi đành phải tự mình lên sàn.
Lưu Nhị Tráng im lặng nuốt miếng củ cải, cúi đầu ăn cơm chẳng nói năng gì.
"Cười ch*t mất, Tráng ca im lặng kìa"
"Tôi cảm thấy không phải đang xem phó bản kinh dị, rõ ràng là chương trình tạp kỹ dạy nấu ăn."
"Nếu không tính tiết mục gi*t ngỗng vừa rồi và dáng vẻ kỳ quái của mấy đứa nhóc này thì tôi cảm thấy rất có tác dụng chữa lành đó."
"Tôi đang ăn cơm, xem cái này thấy đưa cơm thật đó các bạn ơi!"
Ăn cơm xong tôi đưa lũ trẻ đi ngủ, cuối cùng cũng xem như có thể nghỉ ngơi rồi.
8.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi bị âm thanh thông báo từ trò chơi làm cho tỉnh ngủ.
"Nhiệm vụ mới: Đánh thức những đứa trẻ ở cô nhi viện."
"Nhắc nhở: Nhiệm vụ này không bắt buộc! Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng của hệ thống."
Cái gì mà thưởng với không thưởng.
Đánh thức các bạn nhỏ vốn là việc mà viện trưởng tôi đây nên làm.
Tôi nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, chạy đến ký túc xá.
Giáo viên đời sống Lưu Nhị Tráng đã ở đây rồi.
Xem ra tôi vẫn chậm chạp quá, lần sau nhất định phải đặt báo thức.
"Người mới này lẽ nào không biết ở trong phó bản kinh dị không nên ngủ quá say sao?"
"Lần đầu tiên thấy có người chơi ngáy khò khò như vậy trong phó bản kinh dị á."
Chúng tôi chia nhau gọi lũ trẻ dậy.
Tôi đánh thức các bé gái, còn Lưu Nhị Tráng gọi các bé trai.
Tôi đến ký túc xá nữ, mấy đứa nhỏ đã tự giác thức dậy rồi.
Có điều Tiểu Tuyết vẫn đang nằm sấp ngủ ngon lành trên giường, từ đằng sau chỉ thấy mái tóc dài xinh đẹp của cô bé.
Tôi vỗ vỗ vai Tiểu Tuyết, gọi: "Tiểu Tuyết, dậy thôi nào.”
"Cảnh báo nguy hiểm phía trước"
Tiểu Tuyết tức giận "ừm" một tiếng, tự kéo tóc của mình, mái tóc bị giật ra cùng với da đầu, lộ ra phần não trắng hếu.
"Aaaaa, mau mau bảo vệ cơ thể."
"Cảm ơn hệ thống nhắc nhở."
Mái tóc càng lúc càng dài ra, rõ ràng từng sợi, đâm thẳng vào ngực tôi.
“Hệ thống, sử dụng đạo cụ khống chế mái tóc trong vòng 03 phút.”
Tôi lấy ra dây buộc tóc đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Tôi vốn định sau khi gọi lũ trẻ dậy sẽ bện tóc cho chúng.
Lúc này mái tóc của Tiểu Tuyết đang bồng bềnh trong không trung, từng sợi từng sợi rõ ràng, muốn bện tóc cũng thật thuận tiện.
"Người chơi mới đang làm gì đó?"
"Người chơi mới đang tết tóc đó."
"Tại sao tình huống k..ỳ dị như vậy mà tôi lại thấy hơi buồn cười nhỉ?"
"Xong rồi, xong rồi, người mới xong đời rồi."
Thời gian ba phút đã kết thúc, tôi đã tết xong một bím tóc thật xinh đẹp, còn đặt da đầu của Tiểu Tuyết về lại chỗ cũ.
Tiểu Tuyết xoay cái đầu 180 độ, trợn mắt nhe răng nhìn tôi.
Sau đó con bé nhìn thấy mái tóc của mình.
Tôi véo mặt con bé: "Tiểu Tuyết à, buổi sáng tốt lành nha, cô giáo đã chải tóc cho trò xong rồi nè.”
Tiểu Tuyết nhìn đi nhìn lại bím tóc của mình, sau đó còn chạy đến trước cái gương trong cô nhi viện soi một lượt.
Tôi đưa quần áo cho Tiểu Tuyết, cười với con bé: "Tiểu Tuyết, trò xinh đẹp như thế, sau này đừng có tùy tiện kéo tóc ra như vậy nhé.”