Chương 9 - Trà Yêu

Ánh mắt và những lời An Lục Hoa vừa nói khiến ta nhận ra, suýt nữa ta đã rơi vào cái bẫy được giăng quá đỗi cẩn thận.

Vừa rồi, Thanh Vụ mắc phải hai sai lầm:

Thứ nhất, rõ ràng nàng ta rất sợ cây trà cổ thụ, mồ hôi lạnh không kìm được mà chảy xuống.

Thứ hai, chiếc áo choàng kia làm từ gấm hoa, hai năm sau mới lưu hành ở Lan Khê, bây giờ chỉ xuất hiện ở Kinh Thành, nếu không phải là người sống lại thì làm sao biết được đó là gấm hoa chứ?

Chắc hẳn Thanh Vụ sống lại muộn, cảm thấy cơ hội chiến thắng của mình rất ít ỏi nên để lộ sự e sợ trước, khiến An Lục Hoa nhìn ra sơ hở.

Nghĩ tới đây, cơn ớn lạnh như thể có một con rắn bò từ mắt cá chân lên cơ thể ta.

Ta cố kiềm chế đôi chân đang run rẩy, cầm chiếc áo choàng cùng cô bé ủ trà thứ ba nói lời cảm ơn với Thanh Vụ.

An Lục Hoa từ từ đi đến bên cạnh Thanh Vụ, bà ta mỉm cười vỗ bờ vai đang run rẩy không ngừng của nàng ta, nói:

“Hiếm có khi Thanh Vụ phẩm đức cao thượng, không bị ngoại vật làm mờ mắt, vi nương quyết định sẽ tự mình trợ giúp nàng sớm trở thành tiên, bắt đầu từ hôm nay, Thanh Vụ sẽ chuyển tới viện tử của ta ở.”

Thanh Vụ “bịch” một tiếng quỳ xuống, từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nàng ta tuyệt vọng dập đầu không nói lên lời.

Trong mắt các thiếu nữ ủ trà khác, bọn họ chỉ nghĩ rằng nàng ta đang kích động vì trong cái hại có cái lợi.

Nhưng chỉ có mình ta biết, nàng ta đang cầu xin sự tha thứ.

sống lại, nếu như không có đủ thực lực và lý trí thì dù có sống lại cả trăm lần cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi.