Chương 7 - TRÙNG SINH TRẢ THÙ CẢ NHÀ BIỂU CA - TRẢ THÙ CẢ NHÀ BIỂU CA
Ta giật mình: “Là tỷ tỷ nào có hỷ sự vậy?”
Niềm vui trong mắt hắn càng nồng đậm, có chút vui mừng không giấu nổi.
“Tất nhiên là phu nhân rồi.”
“Dù tính tình nàng ấy kiêu căng ngạo mạn nhưng bụng dạ thì rất thích tranh đua.”
Trong phủ tuy có rất nhiều thê thiếp nhưng con cái thì chỉ có một mình Uyển Nhi do phu nhân sinh ra.
Giờ lại có thêm đứa nữa nên Tống Thanh Hoài tất nhiên là vui mừng.
Ta không lộ vẻ gì rót cho hắn một chén canh giải rượu: “Tất nhiên rồi? Phu nhân xuất thân tốt, dung mạo xinh đẹp, tất nhiên được trời ban ân huệ.”
Tống Thanh Hoài gặp chuyện vui nên tinh thần sảng khoái, nghe những lời nịnh nọt này càng thấy thoải mái.
Hắn mơ màng đôi mắt say, liền kéo lấy váy ta.
Ta vốn không bao giờ trái ý hắn nhưng lúc này, ta nhẹ nhàng giãy ra.
“Phu nhân có hỷ sự, lão gia vẫn nên đi cùng phu nhân đi.”
Tống Thanh Hoài cau mày: “Nàng ấy mang thai không tiện, ta đến thì có tác dụng gì?”
Hãy nhìn xem.
Nam nhân đều như vậy.
Trong đầu chỉ nghĩ đến hai lạng thịt kia.
Lúc cởi quần thì dịu dàng quyến luyến như một người tốt.
Nhưng chỉ cần mặc quần áo vào thì lập tức trở thành cái bọn lòng lang dạ sói.
Ta buồn nôn muốn ói nhưng vẫn cố nhịn.
“Dù phu nhân không tiện nhưng Thanh tiểu nương ở phòng bên đã lâu chưa gặp lão gia rồi, lão gia không bằng đi xem thử?”
“Một là an ủi nỗi nhớ nhung của Thanh tỷ tỷ, hai là cũng có thể cho phu nhân chút thể diện, lão gia thấy thế nào?”
Tống Thanh Hoài suy nghĩ một lúc, rồi buông tay.
Chỉ gọi một tiếng, liền có tiểu tư tiến lên đỡ.
Trước khi đi, hắn lại véo má ta, ánh mắt tràn đầy thương xót.
“A Dao, nàng luôn nghĩ cho ta như vậy.”
Ta khẽ cúi đầu, vô cùng thẹn thùng.
“Lệnh Yểu ngưỡng mộ lão gia, tất nhiên làm gì cho lão gia cũng là điều nên làm.”
Gió đêm lạnh lẽo, chỉ còn lại vài ngọn đèn cô đơn.
Ta nhìn bóng Tống Thanh Hoài rời đi, lặng lẽ cười.
Trong phủ này, lại có trò hay để xem rồi.
7
Ngày hôm sau đến viện của phu nhân để thỉnh an, Thanh tiểu nương rạng rỡ hẳn ra.
Trên búi tóc, chiếc trâm châu lấp lánh rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.
“Thanh tỷ tỷ, trâm châu này, là lão gia thưởng cho tỷ sao?”
Thanh tiểu nương tất nhiên là đắc ý, nàng vốn là nha hoàn hạng hai, chưa từng được nở mày nở mặt như vậy.
Giờ được khen ngợi vài câu, liền có chút lâng lâng.
“Tất nhiên rồi, lão gia nói ta hầu hạ tốt, lại chu đáo ân cần, không giống như một số người chỉ biết làm hồ ly tinh quyến rũ chủ nhân nên người đã thưởng cho ta chiếc trâm châu này.”
Có người nhận ra chuyện này lại quen quen: “Ơ, trước đây Lệnh muội muội cũng có một cái mà?”
Thanh tiểu nương ngẩng đầu nhìn ta, thấy trên đầu ta chỉ cài một chiếc trâm bạc đơn giản, liền càng thêm buông thả.
“Sao có thể giống nhau được? Trâm châu mà lão gia thưởng cho ta là trân châu Nam Hải thượng hạng, từng viên đều totròn nhẵn bóng. Lão gia chỉ thưởng cho một mình ta, sao có thể giống với người khác được?”
Mọi ánh mắt chế giễu, khinh thường, soi mói đều đổ dồn lên người ta, muốn đè ta xuống bậc thềm, nghiền nát thành bùn.
Nhưng ta lại nhẹ nhàng cười, chân thành khen ngợi: “Thanh tỷ tỷ nói đúng, trâm châu này quả thực rất đẹp, nhìn còn sáng hơn cả đôi hoa tai trân châu Nam Hải trước đây của phu nhân.”
“Sao thế? Trân châu Nam Hải đẹp như vậy mà lão gia chỉ thưởng cho Thanh tỷ tỷ, không tặng cho phu nhân?”
Thanh tiểu nương nghe vậy giật mình, theo bản năng quỳ xuống.
“Phu nhân, nô tỳ… nô tỳ không có ý đó…”