Chương 5 - Tra Nam Tiện Nữ, Vừa Lứa Xứng Đôi
Xung quanh đều là đồng nghiệp của anh ta, lúc này mọi người đều biết, Hà Thụy không chỉ bắt cá hai tay, mà còn nhắm đến cả tập đoàn Lục thị.
"Con trai, con đừng nói nữa, là do con đối xử với Lục Chiêu Chiêu quá tốt nên nó mới cưỡi lên đầu mẹ. Con nghĩ xem một mình A Kỳ nuôi Lạc Lạc vất vả thế nào nhưng con bé chưa bao giờ oán trách một câu!"
Bằng chứng tự động đưa đến tận nơi, không cản được.
"Hà Thụy, đây là đơn ly hôn." Tôi nhận lấy tập tài liệu mà Cố Ngôn Tri lấy ra từ trong cặp, đưa cho Hà Thụy.
Hà Thụy giật lấy, không thèm nhìn, xé nát tan tành.
Cố Ngôn Tri lại lấy ra một bản nữa: "Tôi in nhiều bản lắm, anh cứ xé đi."
"Hà Thụy, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với hậu quả do chính mình lựa chọn. Ly hôn là điều tất yếu. Đúng không, mẹ chồng?"
Tôi cố ý nhắc đến bà lão.
Quả nhiên, bà lão như ăn phải bom: "Con trai, mau ký đi, ký xong chúng ta đi đăng ký kết hôn với A Kỳ!"
Bà lão vừa nói xong, các phóng viên đều sững sờ.
"Không phải các người nói cô ấy là tiểu tam à? Vậy thì cuối cùng là sao, cô Phan mới là tiểu tam à?!"
Các phóng viên ngỡ ngàng, trong lòng thầm chửi một tràng dài.
Bà lão không vui: "Nói năng kiểu gì vậy, A Kỳ nhà chúng tôi là một cô gái trong sạch, sao lại là tiểu tam được."
"Ủa ủa ủa vừa rồi không phải chính bà nói sao, tôi đã nghe thấy hết rồi! Bà như này là đang hại tôi đấy?"
"Tôi hại cô cái gì? Tôi cũng đâu có tìm đến cô, cô là phóng viên lớn của đài truyền hình, chẳng lẽ không tự mình điều tra sự thật được sao? Chúng tôi nói gì thì là thế à?"
Hài ghê.
Ác giả ác báo.
14
Hà Thụy xé liên tiếp ba bản thỏa thuận ly hôn, cuối cùng vẫn phải ký tên.
Anh ta tái mặt: "Chiêu Chiêu, sau này em có cho anh làm việc ở Lục thị nữa không?"
Tôi hơi ngạc nhiên trước sự vô liêm sỉ của Hà Thụy: "Anh nghĩ gì vậy, tại sao tôi đã chịu ấm ức rồi còn phải rộng lượng? Tôi ấm ức để anh vui vẻ à? Nói thật với anh nhé, tôi đã tìm được hết bằng chứng anh ngoại tình rồi, cho dù hôm nay anh không ký, tôi cũng có thể khiến anh phải ký."
"Có phải vì anh ta không?"
Cố Ngôn Tri lặng lẽ đứng thẳng lưng.
"Không phải." Tôi lắc đầu: "Chúng ta đã ở bên nhau sáu năm rồi, nếu Cố Ngôn Tri có cơ hội, không, cho dù không có anh ấy thì về lý thuyết, anh cũng không bao giờ đến lượt."
"Vậy thì tại sao?"
"Có lẽ là do đồng bệnh tương liên, bố anh mất sớm, khiến tôi có chút đồng cảm, muốn đối xử với anh tốt hơn một chút."
Nhưng, người với người rốt cục vẫn khác nhau.
Giống như khi tôi đang nỗ lực phấn đấu cho sự nghiệp, Hà Thụy vì thiếu cảm giác quan tâm, vẫn chọn cách ngoại tình.
Bà lão có chút mơ hồ: "Con trai, con đang nói gì với Lục Chiêu Chiêu vậy?"
"Mẹ, con không còn vợ nữa rồi." Hà Thụy nói.
“Thôi mà, chỉ là ly hôn thôi, lát nữa mình đi đăng ký kết hôn với A Kỳ là được.” Bà lão không bận tâm.
Các phóng viên xông ra nói: "Bà già, ý con trai bà là, cái đùi mà anh ta khó khăn lắm mới ôm được, giờ bị bà làm ầm lên thế này, mất rồi!"
"Nãy bà bị điếc à, không nghe rõ à? Tôi nói lại cho bà nghe."
"Cô con dâu cũ Lục Chiêu Chiêu, giá trị tài sản lên đến hàng trăm triệu, là chủ của tòa nhà này, hiểu chưa?"
Các phóng viên hả hê, dù sao về cũng bị mắng, vậy thì không thể để đám người này dễ chịu.
Ha, bảo vệ gia đình, bảo vệ tình yêu cái gì, đồ vô dụng!
Bà lão ngây người.
Bà ta túm lấy cổ áo Hà Thụy: "Phóng viên nói thật à?"
Hà Thụy gật đầu.
"Không phải con là chủ của công ty này sao?"
Câu hỏi này tôi trả lời được.
Tôi giành trả lời: "Tôi là chủ, nếu không ly hôn thì anh ta cũng miễn cưỡng được coi là "chủ" đấy."
Mắt bà lão tối sầm, ngất đi.
Cảnh sát: "Mọi người tránh ra, tôi gọi 120."
Tôi cầm loa lên nói thêm một câu: "Ai mà cản trở xe cứu thương, cẩn thận bà lão nhảy lên tống tiền các người."
15
Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng làm con dâu bà Hà, tôi vẫn đi đến bệnh viện cùng bà ta.
Còn Phan Kỳ và những người khác thì bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn.
"Cô ơi, mẹ bị chú cảnh sát bắt đi rồi, mẹ có làm gì sai không ạ?"
Lạc Lạc nắm lấy tay áo tôi, nước mắt lưng tròng nhìn tôi.
Tôi nhìn Lạc Lạc, nói: "Đúng vậy. Mẹ con đã làm sai, cần chú cảnh sát đến giáo dục, phê bình mẹ con."
Tôi không phải thánh nhân, không trút ác ý lên đứa con nhỏ của Phan Kỳ đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi.
Nhưng lỗi của bố mẹ, đứa trẻ không có lý gì phải bị tôi trút giận lên.
"Chiêu Chiêu!"
Hà Thụy quát lớn ngắt lời tôi, kéo Lạc Lạc ra sau lưng, thái độ không vui: "Em không thể bịa ra lời nói dối tốt đẹp nào được sao, nhất định phải nói sự thật trước mặt Lạc Lạc?"