Chương 2 - Trả Lại Nụ Cười Cho Chính Mình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi bước đến, mỉm cười:

“Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta. Em đích thân vào bếp, nấu toàn những món anh thích nhất.”

Sắc mặt Hạ Diễn Châu dịu lại đôi chút. Anh ta đưa tay bóp nhẹ má tôi, giọng điệu mang theo vẻ thương hại:

“Vất vả rồi. Dạo này công ty nhiều việc, anh bận quá nên quên mất.”

“Không sao,” tôi vẫn giữ nụ cười, nhưng trong ánh mắt là một vùng băng giá, “Chỉ cần anh còn nhớ về nhà là được.”

Kiếp trước, tôi luôn nói những câu như thế.

Đổi lại chỉ là cái ôm hời hợt và câu: “Em vẫn là người hiểu chuyện nhất.”

Nhưng cái giá của sự hiểu chuyện… là hủy diệt cả một đời.

4.

Trên bàn ăn, không khí có phần nặng nề.

Hạ Diễn Châu ăn một cách hời hợt, tâm trí rõ ràng không đặt ở bữa cơm.

Màn hình điện thoại của anh ta liên tục sáng lên.

Tôi liếc qua tên hiển thị là “M”.

Mỗi lần nhắn lại, khóe miệng anh ta vô thức cong lên – ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Ngực tôi như bị kim châm, nhói lên một chút. Nhưng rất nhanh, tôi đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

Tình cảm mấy năm qua sao có thể nói buông là buông được?

Nhưng không sao, rồi anh ta sẽ chẳng còn cười nổi nữa đâu.

“Đinh đông—”

Tiếng thông báo đặc biệt của điện thoại vang lên.

Là tin tức nóng hổi từ các kênh truyền thông lớn.

#Tổng giám đốc Hạ thị – Hạ Diễn Châu ngoại tình với tiểu hoa đán nổi tiếng – Dư Mạn, video thân mật bị lộ

#Hào môn rạn vỡ, cổ tích tan tành

#Dư Mạn chen chân vào hôn nhân nhà họ Hạ, biết là người thứ ba vẫn làm người thứ ba

Từng tiêu đề chói mắt lần lượt hiện ra, chiếm trọn toàn bộ màn hình.

Sau mỗi dòng đều kèm theo chữ “NÓNG” màu đỏ rực.

Khuôn mặt Hạ Diễn Châu trắng bệch từng chút một.

Anh ta ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn hoảng loạn:

“Lương Cẩn, là em làm đúng không?”

Tôi đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng một cách tao nhã.

Ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng nhưng đầy vô tội:

“Diễn Châu, anh đang nói gì thế? Em không hiểu.”

“Còn giả vờ!”

Anh ta tức giận quét sạch mọi thứ trên bàn, bát đĩa vỡ tan tành, tiếng vỡ va chói tai.

Canh nóng bắn lên mu bàn tay tôi, bỏng rát đến cháy da.

Vậy mà tôi vẫn không nhíu mày lấy một cái.

Cơn đau này, so với nỗi đau tan xương nát thịt ở kiếp trước, có là gì đâu chứ?

“Tôi đã nói là không phải tôi. Chẳng lẽ không thể là do Dư Mạn tự tung ra sao?”

Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

“Biết đâu cô ta muốn leo lên vị trí chính thất thì sao?”

Đúng lúc đó, điện thoại của anh ta đổ chuông liên tục.

5.

Trợ lý của anh ta gọi tới.

Bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hạ thị gọi tới.

Cả ông nội nhà họ Hạ cũng gọi tới.

Anh ta luống cuống bắt máy, gào lên trong điện thoại:

“Dập xuống ngay cho tôi! Bất chấp giá nào cũng phải gỡ hot search xuống bằng được!”

Cúp máy xong, anh ta đỏ cả mắt, trừng trừng nhìn tôi.

“Lương Cẩn, rốt cuộc em muốn làm gì? Em có biết hậu quả của chuyện này nghiêm trọng thế nào không? Cổ phiếu nhà họ Hạ sẽ rớt giá, cả công ty sẽ bị ảnh hưởng!”

“Vậy thì sao?”

Tôi cười lạnh.

“Cổ phiếu rớt là thiệt hại của Hạ Diễn Châu anh, liên quan gì đến tôi? Công ty bị ảnh hưởng là do anh điều hành tệ, tự làm tự chịu.”

“Em điên rồi!”

Anh ta lao đến, bóp chặt cổ tôi, ép tôi dựa vào bức tường lạnh toát.

Cảm giác nghẹt thở ập đến trong nháy mắt.

Tôi nhìn gương mặt vặn vẹo của anh ta, giống hệt cái ngày anh ta đẩy tôi từ tầng cao xuống ở kiếp trước.

“Vì một người đàn bà, em muốn hủy hoại tôi, hủy luôn tất cả của chúng ta sao?”

Giọng anh ta đầy thất vọng và đau đớn, như thể tôi mới là kẻ phản bội.

Tôi khó khăn cong môi, gượng cười:

“Hạ Diễn Châu, giữa chúng ta, từ lâu đã chẳng còn cái gọi là ‘chúng ta’ nữa rồi. Từ cái lúc anh và Dư Mạn lăn lộn trên giường cưới của tôi, thì đã kết thúc rồi.”

Bàn tay anh ta siết chặt thêm.

Ngay lúc tôi tưởng mình lại sắp chết dưới tay anh ta lần nữa, chuông cửa vang lên một cách không đúng lúc.

Động tác của Hạ Diễn Châu khựng lại.

Tôi nhân cơ hội đẩy mạnh anh ta ra, hít lấy từng ngụm không khí như vừa từ cõi chết trở về.

Bên ngoài, một giọng nữ gấp gáp vang lên:

“Diễn Châu! Diễn Châu, anh mở cửa đi! Anh không sao chứ?!”

Là Dư Mạn.

Cô ta còn dám vác mặt đến tận nhà.

6.

Sắc mặt Hạ Diễn Châu lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Giờ đầu anh ta chắc đang muốn nổ tung.

Bên ngoài chắc chắn đã có cả đám phóng viên tụ tập vì vụ bê bối.

Sự xuất hiện của Dư Mạn lúc này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

“Bảo cô ta cút đi!”

Anh ta gầm lên, vò mạnh tóc đầy bực dọc.

Tôi chỉnh lại cổ áo xộc xệch, đi đến trước chuông hình, nhấn nút nói chuyện.

Trên màn hình, Dư Mạn nước mắt lưng tròng, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, nhìn rất đáng thương.

“Diễn Châu, em biết giờ anh chắc đang rất giận. Tất cả là lỗi của em. Em không nên đăng mấy thứ đó, chọc giận Lương Cẩn.”

“Anh cho em vào được không? Em muốn nói chuyện với chị ấy, muốn xin lỗi chị ấy trực tiếp.”

Vừa nói, cô ta vừa liếc về phía ống kính đang giấu trong bóng tối bằng ánh mắt đầy toan tính.

Một đóa bạch liên hoa được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Kiếp trước, cũng chính với gương mặt tội nghiệp ấy, cô ta khiến tất cả mọi người tin rằng tôi là một người đàn bà ghen tuông phát điên.

Tôi bật cười khẽ, mở cửa.

Dư Mạn không ngờ tôi thực sự sẽ mở, biểu cảm ngỡ ngàng chỉ thoáng qua một giây rồi lập tức đổi lại vẻ yếu đuối vô tội, xách váy định chạy ào vào trong.

“Diễn Châu!”

Tôi nghiêng người, chắn trước mặt cô ta, cũng vừa hay che đi tầm nhìn của những chiếc máy ảnh đang chớp nháy bên ngoài.

“Cô Dư,” tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ để mọi phóng viên nghe rõ, “chồng tôi hiện giờ không tiện tiếp khách. Cô có gì, nói với tôi cũng được.”

Dư Mạn mím môi, nước mắt tuôn rơi tức thì:

“Lương Cẩn, tôi biết chị hận tôi. Nhưng tôi và Diễn Châu thật lòng yêu nhau. Bọn tôi đã quen nhau năm năm rồi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)