Chương 1 - Tổng Giám Đốc Nhà Tôi Và Mẹ Của Mèo
1
Việc tôi và sếp – Lương Mục Bạch – sống chung nhà, hoàn toàn là một sự cố bất ngờ.
Ban đầu, tôi chỉ là một thực tập sinh mới được nhận chính thức ở phòng dự án, kiểu nhân viên mà tên còn chẳng đáng để sếp ghi nhớ.
Nhưng, tôi có một nghề tay trái.
Chăm mèo thuê, nói theo cách chuyên nghiệp hơn là Pet Sitter.
Đó là một cuối tuần bình thường như bao ngày khác.
Tôi nhận một đơn hàng trên app, xách hộp dụng cụ đến nhà khách, vừa tắm xong cho “boss” thì nghe thấy tiếng cửa mở phía sau.
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Lương Mục Bạch – vừa đi công tác về – đứng sững ở cửa.
Khoảnh khắc ấy, tôi như hóa đá.
Không thể tin được, công việc chăm mèo thuê của tôi lại vô tình đưa tôi đến nhà của sếp!
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, tự nhủ anh ta chắc chắn không thể nhận ra tôi, cúi đầu giả vờ bận rộn, tiếp tục sấy lông cho mèo.
Ngay khi tiếng máy sấy ngừng, Lương Mục Bạch tiến đến gần.
Anh ta đã thay một bộ đồ mặc nhà thoải mái, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến đường nét cơ thể trông đẹp đến mức khó tin từ góc nhìn của tôi.
Nhưng lúc đó, tôi chẳng có tâm trạng mà ngắm nghía gì cả.
Tôi nghiêng đầu, dùng tóc che mặt, tránh để anh ta nhận ra.
Anh ta hỏi:
“Những lần trước cũng là cô?”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Gật đầu xong lại thầm trách bản thân, đến nhiều lần như vậy mà không hề phát hiện ra đây là nhà sếp!
“Không tệ.” Anh ta nhận xét ngắn gọn, rồi bất ngờ mời chào:
“Muốn làm lâu dài không?”
“Ơ?”
“Con mèo này hơi khó chăm. Nếu không phải…” Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Thôi, tóm lại, tôi cần một người chăm nó lâu dài, tốt nhất là ở lại nhà tôi. Lương lậu cô tự đề xuất. Có muốn không?”
Tôi mơ mơ màng màng hỏi lại:
“… Người giúp việc ở lại nhà?”
Anh ta bỗng bật cười khẽ:
“Cô muốn hiểu thế cũng được.”
Tôi lúng túng:
“Nhưng tôi còn công việc chính.”
“Tôi biết cô có việc.” Anh ta đáp thản nhiên.
“Cô là trợ lý của Từ Thanh Phong ở phòng dự án, đúng không?”
“…!”
Tôi lập tức cứng người.
Sếp gọi chính xác tên tôi, cảm giác như trời long đất lở, cả người tôi như hóa thành bãi phế liệu.
Anh ta tiếp lời:
“Ban ngày vẫn đi làm bình thường, buổi tối về đây chăm nó, không ảnh hưởng gì cả.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Tôi cố tìm lý do thoái thác.
Lương Mục Bạch đột nhiên nói như thể tình cờ nhắc đến:
“Tôi nhớ, công ty có quy định rõ ràng là nhân viên không được làm thêm bên ngoài, đúng không?”
“…!”
Tôi lập tức tỉnh táo trở lại.
Làm thêm sợ nhất là bị sếp bắt gặp, chẳng phải vì ngại, mà vì sợ mất luôn công việc chính thức vừa mới có này.
Anh ta vừa như đe dọa, vừa như dụ dỗ:
“Cô ở lại chăm mèo, tôi sẽ coi như chưa biết gì.”
…
Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.
Thế là, cuộc sống chung giữa tôi và Lương Mục Bạch bắt đầu.
Hoặc có thể nói, tôi bắt đầu sống chung với… mèo của anh ta.
2
Con mèo của anh ta có tên gọi thân mật là Lật Tử.
Theo lời Lương Mục Bạch, Lật Tử là một con mèo kiêu ngạo, không thích gần người, đêm đến thì hay kêu la, lại còn có sở thích… cào người.
Nói đến đây, giọng anh ta bỗng nhấn mạnh, nghe có vẻ như ân oán giữa anh và con mèo này cũng khá sâu đậm.
Điều này khiến tôi không nhịn được muốn cười, bởi nó làm tôi nhớ đến một chuyện hài hước xảy ra trong thời gian tôi thực tập ở công ty.
Khi đó, cổ và cánh tay của Lương Mục Bạch thường xuyên xuất hiện những vết cào mờ ám.
Một người với thân phận như anh, lúc nào cũng giữ vẻ ngoài nghiêm túc và khó gần, vậy mà đột nhiên xuất hiện chút “scandal tình ái” thì lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.
Có người đoán rằng, đây là hành động đánh dấu chủ quyền của bạn gái anh, nhằm cảnh báo đám “ong bướm” trong công ty tránh xa anh ra.
Cũng có người ngưỡng mộ sức khỏe và sự dẻo dai của anh, cho rằng anh “chiến đấu” cả đêm mà ban ngày vẫn làm việc tăng ca đến nửa đêm.
Trong một thời gian ngắn, mọi lời đồn thổi lan rộng khắp công ty.
Nhưng không ai ngờ được, hóa ra vết cào đó là do… mèo!
Tôi đang nhịn cười thì Lương Mục Bạch lên tiếng:
“Tối nay tôi có một cuộc họp video, cô chịu trách nhiệm trông Lật Tử cho tốt.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, nhận nhiệm vụ cao cả này.
Vốn nghĩ việc này không có gì khó, nhưng sự cố thì luôn đến vào lúc không ngờ nhất.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, thầy hướng dẫn của tôi – Từ Thanh Phong – bỗng nhắn tin:
“8 giờ, vào phòng họp này. Đây là cơ hội nghe hội thảo tôi xin mãi mới được cho cô, cố mà học hỏi.”
Nhìn dãy số phòng họp, rồi lại nhìn con mèo đang ngủ ngon lành bên cạnh, tôi chỉ muốn khóc.
Tôi không ngờ có ngày công việc chính và việc làm thêm lại va chạm nhau như thế này.
Quả nhiên, đi lâu bên bờ sông, làm sao tránh được ướt chân.
Tôi nhắn tin lại: “Dạ vâng,” rồi lặng lẽ chỉnh camera, tìm một góc phòng xa nhất với Lật Tử để bật cuộc họp.
Khi giờ họp đến, người chủ trì tuyên bố bắt đầu.
Ngay khoảnh khắc đó, Lật Tử – con mèo tưởng như đang ngủ say – nhẹ nhàng bước vào khung hình của tôi.
Người chủ trì đột nhiên im bặt.
Các lãnh đạo lớn trong cuộc họp cũng ngẩng đầu khỏi tài liệu, ánh mắt đổ dồn về màn hình.
Trong giây lát, tất cả sự chú ý đều dồn về phía con mèo.
Lật Tử thản nhiên bước tới chính giữa màn hình, làm như không có hàng loạt ánh mắt đang dõi theo, “phịch” một tiếng, nằm xoài ra ngủ tiếp.
Tôi hoảng hốt đến mức liên tục xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, để tôi đưa nó ra ngay!”
Nhưng còn chưa kịp đứng dậy, giọng của Lương Mục Bạch vang lên:
“Không sao, để nó ngủ đi.”
…
Tổng giám đốc đã lên tiếng, mọi người tự nhiên phụ họa vài câu khen mèo dễ thương, rồi chuyện mới yên.
Mười phút đầu của cuộc họp, hơn nửa sự chú ý của tôi vẫn treo trên người con mèo.
May mà ngoài ngủ ra, nó chẳng làm gì khác.
Tôi dần yên tâm hơn, bắt đầu tập trung vào nội dung buổi họp.
Lúc này, vừa hay đến phần phát biểu của thầy hướng dẫn Từ Thanh Phong.
Sợ ngày mai bị hỏi lại, tôi vội vàng ghi chép, không rảnh ngẩng đầu.
Bỗng nhiên, giữa chừng, thầy cũng im bặt.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy không biết từ khi nào, trong khung hình của Lương Mục Bạch đã xuất hiện thêm một… con mèo.
Con mèo đó không nằm ở đâu khác, mà đang ung dung cuộn tròn trong lòng anh ta.
Toàn bộ cuộc họp chìm vào im lặng.
Giây tiếp theo, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía màn hình của tôi.
Tôi bất giác hoảng loạn, quay lại nhìn thì phát hiện…
Con mèo vốn đang ngủ yên trong góc phòng, quả nhiên, đã biến mất!
Lật Tử đã trốn đi.
Nó còn chạy vào khung hình của Lương Mục Bạch nữa!
Bộ não tôi hoạt động hết công suất, gấp rút nghĩ cách giải thích sao cho hợp lý.
Đúng lúc đó, con mèo trong lòng Lương Mục Bạch bỗng không chịu yên phận, cựa quậy mông rồi “meo meo” vài tiếng.
Tôi lập tức nín thở, tim như ngừng đập.
Chỉ thấy Lương Mục Bạch, như mọi khi, vỗ nhè nhẹ vào mông con mèo để trấn an, miệng còn dỗ dành:
“Ngoan, về với mẹ đi.”
… Muốn chết quách cho rồi.
3
Cả phòng họp lập tức rơi vào im lặng.
Không ai nói gì, nhưng tất cả đều đang hiểu nhầm.
Hai trưởng phòng trước đây từng gây khó dễ cho tôi trong công việc, giờ đã bắt đầu liếc tôi với ánh mắt áy náy pha lẫn xin lỗi.
Tôi lặng lẽ cúi đầu, hoàn toàn không nghĩ ra cách nào để thu dọn mớ hỗn độn này.
Mà cũng chẳng có cách nào dọn nổi.
Những ánh mắt đầy ẩn ý kia đã viết rõ rành rành: Hóa ra cô chính là “mẹ” của mèo nhà Tổng giám đốc!
Tôi thở dài một tiếng.
Nhưng thực tế chứng minh, tiếng thở dài này vẫn còn quá sớm.
Bởi vì Lật Tử, nghe lời Lương Mục Bạch, thật sự từ thư phòng của anh ta lon ton chạy về phòng tôi.
Con mèo Anh lông ngắn với bộ lông xanh trắng dần chuyển màu, giờ đây đang nép bên chân tôi, đôi mắt to tròn sáng rực ngước nhìn tôi đầy ngây ngô.
Đầu óc tôi thoáng chốc trống rỗng.
Vài giây sau, một suy nghĩ khác hiện lên rõ ràng hơn:
Tuyệt đối không để nó xuất hiện trong khung hình của tôi nữa!
Nếu không thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan.
Tôi đang tìm cách “đuổi khéo” nó ra chỗ khác thì chợt nghe giọng nói trầm thấp của Lương Mục Bạch vang lên như thể vừa bừng tỉnh:
“… Sao không thấy mèo của cô đâu nữa?”