Chương 1 - Tổng Giám Đốc, Anh Còn Chê Tôi Nghèo Sao?
Công ty thông báo tổ chức một bữa tiệc vào thứ Bảy, tôi lập tức bước thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, chẳng kiêng dè mà thẳng thừng nói:
“Đây chẳng phải là làm thêm giờ trá hình sao?”
Tổng giám đốc ngước lên, ánh mắt dò xét, khóe môi cong nhẹ thành một nụ cười:
“Cô thật gan dạ. Được, tôi sẽ trả tiền tăng ca cho cô.”
“Tôi không làm thêm giờ. Dù có trả tiền cũng không.”
Tôi buông một câu lạnh lùng, quay lưng rời khỏi văn phòng, bỏ lại ánh mắt kinh ngạc của anh ta.
Hừm, anh ta nghĩ tôi chỉ là một nhân viên quèn, lương ba nghìn một tháng, chẳng đáng để ý. Nhưng đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi.
Khi đồng hồ điểm tan làm, màn đêm buông xuống. Tôi cởi bộ vest ngột ngạt, tháo giày cao gót, buộc tóc gọn lên, rồi leo lên chiếc xe máy, hóa thân thành—
—một người giao đồ ăn!
1
Một ngày không giao đồ là mất sạch tiền thưởng chuyên cần.
Thứ Bảy thường có nhiều đơn tiệc, tôi tranh thủ kiếm được kha khá. Lần này, tôi nhận một đơn lớn, phí chạy hẳn 200 tệ, giao mấy trăm xiên thịt nướng từ Bắc thành phố đến Nam thành phố.
Điểm đến là một căn biệt thự ven hồ. Tôi gõ cửa, người mở cửa khiến tôi ngớ người: chính là đồng nghiệp của tôi. Bên trong, hàng chục đồng nghiệp khác đang đứng sững, còn tổng giám đốc ngồi giữa, vẻ mặt không che giấu nổi sự kinh ngạc.
Tôi đặt thùng thịt nướng xuống, không chờ thêm một giây, quay người chạy ngay. Còn nhiều đơn phải giao, sắp trễ giờ rồi!
Nhưng tổng giám đốc bước nhanh theo, một tay giữ chặt đầu xe điện của tôi, giận dữ quát:
“Trịnh Thiên Thiên! Tôi trả cô lương thấp lắm sao?”
“Rất thấp!”
“Thêm ba nghìn, không được giao đồ ăn nữa!”
Nói rồi, anh ta giật điện thoại của tôi, gỡ ngay ứng dụng giao đồ ăn.
“Đem cái sự chăm chỉ này áp dụng vào công việc của cô cho tôi!”
Anh ta lạnh lùng rút chìa khóa xe điện, quay người bước vào biệt thự, không quên quăng lại một câu:
“Vào đây ăn tiệc!”
Hừ, anh ta nghĩ thêm ba nghìn là có thể mua đứt tôi, từ thể xác đến tâm hồn sao? Đúng là ngây thơ!
Người giao đồ ăn chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi. Thân phận thật sự của tôi — chính là chủ một sạp hàng rong!
——————-
Trước khi làm nghề giao đồ ăn, tôi từng là “chị đại bóng bay” lừng danh tại công viên Nam Thành.
Hôm nay, tôi quyết định tái xuất.
Bỏ lại chiếc xe điện, tôi kéo ra chiếc xe đẩy nhỏ, lấy loa cầm tay, bơm hơi lâu ngày không dùng, và lô bóng bay mới tinh vừa nhập.
Huy hoàng trở lại!
Tổng giám đốc dẫn cháu đến công viên chơi. Ánh mắt anh ta dừng lại trên tôi, đầy kinh ngạc:
“Trịnh Thiên Thiên! Ba nghìn cũng không đủ cho cô sao?”
Giọng anh ta oang oang khiến đứa bé giật mình, khóc òa lên:
“Hu hu, con không muốn cậu, con muốn mẹ, con muốn ba!”
“Được rồi, đừng khóc nữa, cậu mua bóng bay cho cháu, không khóc nữa nhé!”
Anh ta khổ sở dỗ dành, rồi quay sang tôi, giận dữ nói:
“Một nghìn, tôi bao hết chỗ bóng của cô! Từ nay không được ra đây bán nữa!”
“Một nghìn không đủ đâu, tôi có năm trăm quả, mỗi quả mười đồng.”
Tôi lạnh lùng đáp.
“Sáu nghìn! Giao cả xe cho tôi!”
Tôi không tranh cãi, chỉ lặng lẽ bơm một quả bóng cho đứa bé, nó lập tức nín khóc.
Tôi bơm thêm hai quả, ánh mắt nó sáng lên, vẻ tự hào khi được các bạn nhỏ xung quanh ngưỡng mộ.
Khi tôi bơm đến quả thứ mười, nó đã trở thành “ngôi sao” của cả công viên.
Tổng giám đốc cuối cùng cũng được thảnh thơi. Anh ngồi xuống ghế dài gần đó, khoanh tay, cười lạnh:
“Cứ tiếp tục đi, cô thích bơm bóng mà, bơm hết năm trăm quả này rồi hãy về!”
Tôi nhìn anh ta, khẽ nhếch môi cười.
Khinh thường tôi sao?
Đây là mùa thấp điểm, tôi chỉ mang theo năm trăm quả. Nhưng vào mùa cao điểm, tôi ngồi từ sáng đến tối, có thể bơm cả nghìn quả mà không ngơi tay đấy!
Một giờ trôi qua, tôi đã bơm được năm mươi quả. Đứa bé không cầm nổi thêm, phải gọi cậu nó giúp. Tổng giám đốc buộc phải cầm lấy một quả bóng hình Cừu Vui Vẻ, mặt đầy khó chịu:
“Tay cô không mỏi à?”
Tôi ngừng lại, buộc mái tóc ướt mồ hôi thành đuôi ngựa, nhìn anh ta, nhếch môi cười khinh thường.
“Khởi động xong rồi.”
Tôi trầm giọng tuyên bố, cầm bơm bóng lên, tập trung cao độ.
Bơm!
Tốc độ bơm tăng nhanh như gió lốc!
Những ngày lễ Quốc tế Thiếu nhi, khi tôi bơm bóng liên tục dưới nắng đến say sẩm mặt mày, giờ đây như sống lại trong từng nhịp tay. Kỹ thuật, kinh nghiệm, cả sức mạnh của tôi, tất cả quay về!
Thần bóng bay nhập thể!
Tôi bơm nhanh đến mức tạo thành dư ảnh, bóng bay ma sát với bơm phát ra tia lửa nhỏ! Quả này nối tiếp quả kia, bóng phủ kín mặt đất, chồng chất quanh chiếc ghế dài, tạo thành một khu vui chơi nhỏ. Cuối cùng, đứa bé đã bị vùi lấp giữa biển bóng bay.
Tổng giám đốc, tay cầm quả bóng, đứng giữa biển màu rực rỡ, trông chẳng khác nào một ông vua bất đắc dĩ của vương quốc bóng bay, mặt mày xanh lét. Anh ta không bảo dừng, tôi càng không dừng.
“Chị ơi, chị có mệt không? Em đưa nước cho chị uống nè.”
Tiểu Lam là đứa bé đáng yêu, chìa ra bình nước nhỏ xíu. Tôi mỉm cười gạt nhẹ tay nó, nói khẽ:
“Chị không cần, em giữ lại uống đi.”
Nó nghiêng đầu, vẻ ngây thơ không hiểu. Nhưng đây không phải thế giới của trẻ con, mà là trận chiến căng thẳng giữa người lớn.
“Được, hay lắm.”
Tổng giám đốc cười lạnh, nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ bực tức:
“Trịnh Thiên Thiên, hôm nay tôi ngồi đây xem cô bơm được bao lâu.”
“Cậu ơi, con đói…”
Tiểu Lam níu tay anh ta, đôi mắt to tròn chực khóc.
“Tự đi mua đồ ăn đi.”
“Con muốn ăn KFC.”
Tổng giám đốc nghiêm giọng, như một bài giảng đầy triết lý sống:
“Tiểu Lam, nghe cậu. Trên đời này, chỉ có không ngừng cố gắng mới đạt được ước mơ!”
Cuối cùng, con bé tiu nghỉu đi mua KFC một mình.
Trong tiếng bơm bóng không ngừng nghỉ, biểu cảm trên gương mặt tổng giám đốc dần thay đổi. Cái nhìn gay gắt dịu đi, thay vào đó là sự trầm tư.
“Trịnh Thiên Thiên, cô là một người phụ nữ rất kiên trì. Tôi bắt đầu ngưỡng mộ cô rồi đấy.”
Quả bóng cuối cùng tranh tay tôi được thắt gọn. Tôi lạnh lùng đưa nó về phía anh ta:
“Tôi không cần sự ngưỡng mộ của ông, chỉ cần trả tiền đi.”
Tổng giám đốc rút ví, hít sâu, vừa chuyển tiền vừa hỏi:
“Cô làm nghề gì vậy?”
“Tôi là người bán bóng…”
“Trịnh Thiên Thiên! Cô quên mất công việc chính của mình rồi à?”
Anh ta gầm lên:
“Tôi hỏi cô, ở công ty cô làm gì!”
“Lễ tân.”
“Để cô làm lễ tân đúng là lãng phí nhân tài. Mai lên phòng kinh doanh báo danh.”
Tổng giám đốc nói, giọng chắc nịch, rồi quay người định bỏ đi. Nhưng chưa kịp đi, ban quản lý công viên xuất hiện, chặn anh lại.
“Ai làm rơi bóng khắp nơi thế này? Nhanh dọn sạch đi!”
Tôi lập tức chỉ tay về phía tổng giám đốc:
“Của anh ấy, anh ấy vừa mới mua hết rồi.”
Tổng giám đốc quay phắt lại, trừng mắt nhìn tôi như muốn thiêu cháy tôi tại chỗ. Ban quản lý quay sang hỏi tiếp:
“Cái sạp này của cô à?”
“Không phải nữa.”
Tôi nhún vai, buông một câu nhẹ bẫng:
“Cả xe cũng vừa bán cho anh ấy rồi.”
Nói xong, tôi quay người bước đi thật ngầu, bỏ lại phía sau tổng giám đốc đang tức đến phát điên.
“Trịnh Thiên Thiên, tôi nhớ mặt cô rồi đấy!”
Anh ta hét lớn, nhưng tôi chẳng buồn quay lại.
Chiều hôm đó, Tiểu Lam đi mua KFC, nhưng lại lạc vào một tiệm gà rán giả mạo. Hậu quả là nó bị viêm dạ dày cấp tính, tổng giám đốc hoảng hốt đưa cháu đến bệnh viện.
Tại cổng bệnh viện, anh bất ngờ gặp tôi.
“Đi theo tôi, tôi đã lấy số thứ tự rồi.”
Tôi nói ngắn gọn, không để anh kịp thắc mắc.
Dẫn đường đi thẳng, tôi đưa anh qua các quầy, từ đăng ký đến lấy thuốc, mọi thứ trơn tru đến lạ. Khi mọi thủ tục xong xuôi, tổng giám đốc mới kịp thở phào, kéo lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Anh ta liếc nhìn tôi, giọng trầm nhưng không giấu được sự mệt mỏi:
“Cuối cùng cô cũng giúp được chút việc. Nói đi, làm sao cô biết tôi sẽ đến đây?”
Tôi đứng thẳng lưng, nhướng mày, đáp gọn:
“Tôi không biết anh sẽ đến. Chỉ là đúng lúc tôi ở đây làm cò vé thôi.”
“Cò vé? Đây là phạm pháp!”
Tổng giám đốc giận dữ đứng phắt dậy:
“Ai cho cô gan lớn thế hả, Trịnh Thiên Thiên? Nếu tôi còn thấy cô làm cò vé nữa, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!”
“Vậy thì không làm nữa.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, thở dài, rút ví ra, chuyển cho tôi một ngàn.
Về đến nhà, tôi nhanh chóng xắn tay vào bếp.
Nấu một nồi cháo thơm lừng, thêm chút trứng bắc thảo và thịt nạc băm nhuyễn. Hấp một bát thịt chưng xì dầu, xào vài cọng rau xanh mướt, rồi luộc mười quả trứng cút.
Từng món ăn đều đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, hoàn hảo cho một bệnh nhân đang cần hồi phục.
Tôi cẩn thận đóng gói tất cả vào hộp giữ nhiệt, xếp ngay ngắn. Chiếc túi nhỏ xách trên tay không chỉ chứa thức ăn, mà còn mang theo sự quan tâm của tôi.
Đúng sáu giờ tối, tôi rời nhà, đi vòng qua khu khám bệnh trước khi đến khu nội trú của bệnh viện.
“Chiều nay đứa bé đó đã về chưa?” – Tôi hỏi một cô y tá đang bận rộn với đống giấy tờ.
“Chưa, gia đình con bé đúng là vô trách nhiệm.”
Cô ấy vừa nói vừa bĩu môi.
“Mới truyền được nửa tiếng đã bỏ đi, để lại con bé một mình ở phòng VIP, giờ bảo mẫu phải trông.”
Cô y tá chỉ về phía phòng bệnh, tôi cảm ơn rồi đi thẳng đến đó. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy Tiểu Lam nằm co ro trên giường, đôi mắt đỏ hoe, giàn giụa nước mắt. Bảo mẫu không thấy đâu, chỉ có một đứa trẻ nhỏ bé, lặng lẽ khóc một mình.
Tôi tiến đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, nở một nụ cười trấn an.
“Chị ơi…” – Tiểu Lam nghẹn ngào gọi, nước mắt vẫn rơi lã chã.
“Ba mẹ không cần em nữa… Cậu cũng không cần em nữa…”
“Không đúng đâu, sao có thể để Tiểu Lam một mình thế này chứ?”