Chương 2 - TÔI XUYÊN THÀNH BÀ NỘI CỰC PHẨM

5.

Khi đến sân nhà con cả, một mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên mũi.

Nạn đói vẫn chưa qua, nhà có thêm người là thêm miệng ăn, vì vậy bình thường dù có thấy người ch.ết ngoài đường cũng không có ai đưa người đó về nhà cả.

Tôi run rẩy tiến lại gần nhìn thì thấy chân hắn ta đã bị lợn rừng cắn nát bấy, dù dáng vẻ có đẹp trai đến mấy nhưng người này đã định sẽ bị tàn tật suốt đời.

Hơn nữa, hắn ta lại là đàn ông. Dù cho trước đây hắn có thân phận gì nhưng xảy ra việc lớn như vậy, thì vẫn sẽ ảnh hưởng rất lớn về tâm lý. Nếu không cẩn thận thì hắn có thể sẽ trở thành kẻ biến thái.

Nhưng Trần Đoá Đoá chắc chắn là không quan tâm đến điều đó. Cô ta thấy chúng tôi đi tới, vội vàng đưa lương thực trong tay cho con cả rồi che chắn trước người đàn ông, nói từng câu từng chữ cầu xin nhưng từng câu từng chữ đều là đang ép buộc đạo đức:

“Cha! Mẹ! Đây là lương thực con đổi được từ ngọc bội trên người của anh ấy! Xin hãy cứu anh ấy!”

“Đoá Đoá!”

“Con ơi, con làm như vậy là không đúng, sao con lại có thể tùy tiện lấy đồ của người khác như vậy?” Tôi cau mày nói.

Phải biết rằng, nếu người mà cô ta cứu là người tốt thì không sao nhưng nếu hắn là kẻ phản diện, vì một cái ngọc bội mà gi.ết cả nhà chúng ta thì thật sự rất không đáng.

“Anh ấy là do con cứu! Chỉ là bây giờ do chính quyền đang rối loạn mà thôi! Anh ấy chắc chắn sẽ biết ơn con suốt cả đời này!”

Tôi bất lực đảo mắt. Đúng đúng đúng, con nói gì cũng đúng hết.

“Thôi, đồ con cũng đã lấy của người ta rồi thì bà cũng không còn gì để nói nữa. Chỉ là trong nhà tự dưng có thêm một người đàn ông như vậy, thì con gái trong nhà cũng khó tránh khỏi bị vài lời đàm tiếu.” Tôi khuyên con dâu cả.

Con cả gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi hỏi tôi: “Mẹ ơi, vừa hay em hai cũng đã trở về nên chúng con có thể không ra riêng nữa được không? Con thấy cả nhà chúng ta ăn cơm cùng nhau vẫn vui vẻ hơn.”

Trong đầu tôi bỗng chốc căng thẳng!

Gì cơ? Lại còn muốn quay về nhà ăn bám cơ à?Sao có thể thế được!

Tôi quay lại ra hiệu cho con thứ hai vừa về, rồi nói: “Cũng không phải là không được. À, hay là cả nhà chúng ta cùng nhau gom góp tiền cho thằng hai cưới vợ đi, mẹ đang lo lắng chuyện kết hôn cho thằng hai lắm!”

6.

Con thứ hai từ nhỏ đã lanh lợi, vừa nghe thấy tôi nói vậy liền gật đầu ngay.

“Bạn học con đều đã cưới vợ, chỉ có con còn chưa có vợ mà con cũng đến tuổi kết hôn rồi. Vừa hay hôm nay Đoá Đoá đi bán chiếc ngọc bội này chắc vẫn còn dư chút đỉnh.”

Con thứ hai còn hăng hái hơn cả tôi, về khoản tính toán này, tôi rõ ràng là không bằng nó.

Trần Đoá Đoá làm sao có thể đưa thêm tiền! Đây đều là vốn làm ăn của cô ta mà!

“Đúng vậy đúng vậy, trong tay bà vẫn còn giữ tờ giấy nợ mà lúc trước Đoá Đoá để lại.” Trần Đoá Đoá vừa nghe thấy tôi nói như vậy liền lo lắng.

“Bà nội, bà không thể làm thế được, bây giờ nhà con khó khăn như vậy thì làm gì có dư đồng nào.”

“Nhưng tiền cưới vợ cho thằng hai, bà bên này...” Tôi xoa tay, vẻ mặt khó xử.

“Con cũng sắp đến tuổi lấy chồng rồi bà, vậy bà không định chuẩn bị một ít của hồi môn cho con sao?”

Tôi liếc nhìn người nằm bên trong thầm nghĩ xem ra cô ta đã chọn được đối tượng cho mình rồi, thậm chí cô ta còn bắt đầu tính toán đến của hồi môn.

Không cần tôi nói gì thì con cả là người đầu tiên đen mặt: “Con gái con đứa, nói cái gì vậy hả! Chuyện cưới xin này cha mẹ còn chưa quyết định mà con tự ý nói bậy nói bạ cái gì đó hả, con không thấy xấu hổ à!”

Trần Đoá Đoá dù bị mắng thẳng vào mặt nhưng vẫn rất cứng đầu nói: "Phụ nữ rồi cũng sẽ đi lấy chồng mà, hơn nữa nếu sau này con giàu sang phú quý, chẳng lẽ lại thiếu phần mọi người sao? Bà chuẩn bị của hồi môn trước cho con thì có gì sai.”

Con thứ hai thở dài, quát lớn: “Im ngay! Người lớn đang nói chuyện nào đến lượt con xen vào à!”

Con thứ hai của tôi bình thường nói chuyện rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó lớn tiếng như vậy. Bầuhông khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Ngay cả Trần Đoá Đoá cũng bị dọa sợ, cô ta mím môi không dám nói gì cả.

“Tuy chú hai là con đây vẫn chưa kết hôn nhưng nếu con bé này đã có ý định đi lấy chồng như vậy rồi thì tiền mà nó mượn của mẹ thì mẹ cứ coi như là của hồi môn cho cháu nó đi. Anh cả à, em nghĩ sau này chúng ta vẫn nên ít qua lại với nhau thì tốt hơn. Con gái của anh sau này sẽ giàu sang phú quý mà nhà chúng ta lại nhỏ bé như vậy nên không gánh nổi đâu.”

Con thứ hai nói xong liền nắm lấy tay tôi rồi quay người nhanh chóng chạy ra khỏi nhà con cả.

Khi về đến nhà cũ của mình, con thứ hai mới buông tay tôi ra rồi nhẹ nhàng xoa cổ tay cho tôi: “Mẹ, mẹ có đau không ạ? Vừa rồi con đi vội như vậy là do con sợ họ đuổi theo. Con tự ý quyết định như vậy, mẹ có trách con không?”

Sao mẹ lại trách con của mẹ được cơ chứ. Con là đứa con ngoan của mẹ, có con là phúc của mẹ!

Nhưng tôi không thể biểu hiện ra, dù sao tôi cũng là một người mẹ hiền từ. Tôi có chút khó xử nói: “Vậy bên con cả...”

Con thứ hai ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Mẹ à tối nay chúng ta sẽ vào thành. Người mà con bé Đoá Đoá này mang về không phải người thường. Con sợ... thời gian dài sẽ xảy ra biến cố.”

7.

“Sao con lại nói như thế?”

Tôi không ngờ ánh mắt của thằng hai lại tốt như vậy, thậm chí nó còn nhìn ra được điều khác thường.

“Quần áo anh ta mặc không phải là loại vải mà thị trấn nhỏ của chúng ta có thể bán được, vài ngày trước con thấy có mấy người từ kinh thành đến, vải họ mà mặc trên người cũng không khác gì mấy. Hơn nữa trên người anh ta có sát khí nặng, nếu có kẻ thù đến tìm thì e rằng sẽ liên lụy đến cả nhà chúng ta.”

Tôi liên tục gật đầu, nhưng thằng hai chỉ đoán đúng một nửa. Tôi chợt nhớ ra trong sách viết thằng hai đã lăn lộn nhiều năm ở trong thành, nó đã phải chịu đủ mọi nhục nhã.

Những công tử quý tộc mà nó nói chắc đều là những kẻ đã bắt nạt nó, nghĩ đến đây làm tôi cảm thấy không vui.

Sau đó tôi lấy ra từ dưới giường khoảng mười lượng, thấy thằng hai ngạc nhiên nên tôi nói: “Mẹ biết con học hành vất vả, nhưng con cũng đừng chỉ biết cắm đầu vào sách vở. Giao lưu nhiều thì mới mở mang thêm nhiều kiến thức, như vậy thì con mới có đề tài để nói chuyện với quý nhân.”

“Nếu họ mời con một lần thì con cũng nên mời họ lại. Số bạc này con cầm lấy đi, để không bị túng thiếu.”

Thằng hai trong sách là người chính trực và thông minh, sau này nó còn thi đỗ.

Nữ chính trong lúc kinh doanh gặp khó khăn vì bị đối thủ chơi xấu may mà nhờ có danh tiếng của thằng hai nên mới thoát nạn. Nhưng nó cũng chỉ giúp có duy nhất một lần đó mà thôi, sau này thằng hai cũng không liên lạc với cô ta nữa.

Thằng hai cầm bạc, tay hơi run, một người đàn ông lớn như vậy nhưng khóe mắt lại ướt lệ.

“Nếu số bạc này ít quá thì mẹ sẽ nghĩ cách thêm. Đừng khóc, nam nhi chí tại bốn phương, mẹ có thể cho con không nhiều nhưng con đừng chê bai.”

"Mẹ... con tưởng... con tưởng..." Thằng hai nghẹn ngào, lúc này tôi mới nhớ ra chuyện nguyên chủ trước đây không đối xử tốt với đứa con thứ hai cho lắm, dù chu cấp cho cậu ấy đi học nhưng cũng chỉ là vì thể diện mà thôi, trên thực tế lại chê bai cậu tiêu tiền nhiều, mỗi lần cho tiền đều tính toán rất kỹ lưỡng. Hơn nữa, do con thứ hai thi mãi không đỗ nên ước mơ vào thành sinh sống cũng theo đó mà tan vỡ.

Bà cụ cũng dần mất hết kiên nhẫn, định không cho con thứ đi học nữa, thế nhưng khi bà cụ qua đời thì thằng hai vẫn quay về và khóc rất nhiều.

Cậu ấy nói với mọi người rằng dù mẹ có là một người phụ nữ nông thôn, bà không có hiểu biết nhiều, cũng không có ai để nương tựa, trong tay cũng chỉ có vài mẫu ruộng, nhưng cũng cố gắng hết sức để cho cậu ấy đi học, là cậu ấy bất hiếu, bản thân vẫn còn chưa kịp báo đáp gì cho mẹ.

"Con đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Thời buổi khó khăn thế này, ai cũng phải dựa vào cố gắng mới sống được.”

Tôi và thằng hai thu xếp đồ đạc trong đêm rồi đi vào thành. Chưa đi thì không biết, đi rồi mới giật mình, thằng hai thế mà lại ở trong căn nhà ba gian rộng lớn đến vậy! Đã thế còn có mấy người làm đứng ở cổng đón. Thật là khí thế.

Tôi cứ tưởng mình phải phấn đấu lâu lắm mới có thể có được cuộc sống như vậy, nhưng không ngờ con trai ngoan của tôi lại giúp tôi thực hiện được!

"Ở đây có nhà vệ sinh riêng không con?"

Có trời mới biết, phải đi vệ sinh chung ở làng là chuyện đau khổ thế nào! Lúc mới đến đây, nửa đêm tôi vừa đi vệ sinh vừa phải đối mặt với tiếng sói tru ngoài làng, cảm giác đó ra sao!

Ai có thể hiểu được đây!

8.

"Mẹ, nhà vệ sinh riêng là gì ạ?"

"Chính là nhà vệ sinh độc lập trong nhà không cần phải dùng chung với nhà khác, mẹ không cần nó thơm, chỉ cần nó không hôi là được."

Nghĩ rằng bây giờ chưa có cách nói khác, nên tôi bắt đầu giải thích kiên nhẫn. Thực lòng mà nói thì yêu cầu của tôi không cao. Thằng hai bật cười: "Mẹ, dĩ nhiên là có rồi."

"Có là được rồi." Tôi hài lòng. Tôi vui vẻ theo thằng hai vào trong, cho đến khi thấy nó dẫn tôi vào căn phòng rộng rãi nhất.

"Mẹ, đây là phòng của mẹ." Tôi nhìn xung quanh, căn phòng này là căn phòng lớn nhất, hình như nó làlà phòng chính. Tôi là người biết chừng mực, tôi được ở nhà tốt không có nghĩa là lợi dụng, dù là con trai mình thì tôi cũng có giới hạn.

"Phòng này để lại cho con cưới vợ. Mẹ ở phòng nhỏ vừa nãy là được rồi, cứ quyết định vậy đi."

Tôi vui mừng đi đến căn phòng nhỏ mà tôi ưng ý.

Ngoài mười lượng tôi lấy ra lúc trước, thì trong tay tôi chắc còn khoảng năm mươi lượng, đổi ra cũng được mấy trăm đồng. Khi tôi đang vui vẻ đếm tiền, thì nghe thấy tiếng thằng hai khóc ngoài cửa.

"Mẹ đối tốt với con như vậy, cả đời này con đều sẽ ghi nhớ..."

Ơ...

Tôi nhìn số bạc trong hũ.

Hay là, chia cho nó thêm một chút?