Chương 4 - Tôi Và Con Chó Có Giá Trị Bằng Cả Căn Nhà

Đang mộng mị, màn đạn lại bùng nổ:

【Tại sao chuyện tốt nào cũng rơi trúng cái pháo hôi này thế?!】

【AAAAA cho tôi vào truyện đi! Tôi cũng muốn được nữ tổng tài tặng nhà!!】

【Con nhỏ này chắc đếm tiền đuối luôn rồi! Ai đó biến tôi thành Trương Uyển ngay lập tức đi, tôi muốn hưởng thụ cuộc đời!】


Vận may từ trên trời rơi xuống khiến tôi thở dốc vì sướng, nhưng tôi vẫn cố làm ra vẻ khiêm tốn:

“Dù căn nhà này đến quá bất ngờ, mà vốn dĩ cũng không phải của tôi…”

Lương Viên hừ lạnh:

“Biết thế thì tốt!”

“Nhưng mà — kính không bằng tuân mệnh.

Không để lỡ thời gian, tối nay chúng ta đi làm thủ tục sang tên luôn nhá~”

Tôi đỏ mặt nói, ra vẻ ngượng ngùng.

Tôi thì vẫn còn tí đạo đức lương tâm đấy, nhưng tiểu thư người ta mà ném tiền vào mặt thế này… ai mà chịu nổi?!

Đạo đức cái con khỉ. Giàu rồi! Giàu to rồi!!!

Tôi đang trong cảnh ăn mừng tưng bừng, trống gõ chiêng vang, pháo nổ rợp trời — thì bên phía giả thiên kim nổ tung.

Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi mắng:

“Cô đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày!”

Tôi nhún vai, nhàn nhã đáp:

“Sảng Sảng đã đồng ý cho tôi rồi mà.”

Giả thiên kim tức đến nghẹn họng:

“Cô đúng là mặt dày vô sỉ!”

Tôi phản đòn bằng giọng ngọt như mật:

“Sảng Sảng đã đồng ý cho tôi rồi ~”

Mặt dày vô đối, nhưng được tặng nhà thì có ai còn muốn giữ sĩ diện không?08

Vài phút sau, tôi ngẩng cao đầu theo sát chị Sảng rời khỏi đó, khí thế hừng hực.

Mãi đến khi về đến cái phòng trọ nhỏ bé của tôi, cô mới tháo xuống lớp mặt nạ kiên cường, ôm chặt Cún Cưng mà bật khóc nức nở.

Cô đã đem hết những vết thương ra cho người đời nhìn thấy — nhưng đổi lại chẳng phải là sự thấu hiểu, càng không phải là tình thân.

Lương Song, cuối cùng cũng chết tâm rồi.

Những người bên cạnh cô định sẵn sẽ ngày càng xa rời, duy chỉ có một người cô không thể buông bỏ — là người từng nói sẽ bảo vệ cô cả đời, giờ lại đứng về phía đối lập.

Châm biếm biết bao.

Màn đạn nhảy lên liên tục:

【Nữ chủ vai lớn tính cách kiên cường, Lương Song chắc chắn sẽ không sao. Đây chỉ là thử thách trên con đường trưởng thành của cô ấy.】

Nhưng cô ấy là người, không phải vai diễn.

Cô cũng biết buồn, biết tổn thương, biết hoang mang, biết đau đớn.

Tôi để lại không gian riêng cho cô ấy, để cô tự mình tiêu hóa tất cả.

Mãi đến sáng hôm sau — mới biết có khách không mời mà đến.

Đường Trần và Lương Viên mặt dày đến tận cửa.

Cún Cưng gầm gừ dữ dội, khiến cả hai bị dọa cho giật mình.

“Con chó này còn chưa chết à? Không có dạy dỗ gì hết!”

— Lương Viên vừa nói xong, Cún Cưng tru lên dữ hơn.

Đường Trần nhíu mày, ánh mắt mang theo sự không hài lòng:

“Lương Song, sao em lại trở nên như vậy? Lạnh lùng, ích kỷ, vô tình.”

“Em gái em đã đích thân tới xin lỗi rồi, em lại làm ngơ không thèm phản hồi.”

Tôi đúng lúc bước tới cửa, nghe xong mà… khó ở cực độ.

Đây mà là xin lỗi hả?

Đúng kiểu “bà già liếm sữa kem” – mặt dày không biết xấu hổ!

Được chống lưng, Lương Viên càng được đà làm tới:

“Ái chà, A Trần ca ca, chắc chị ấy ghen tị với em rồi. Ghen vì em có người bảo vệ, còn chị ấy thì không ai hết.”

Vừa nói, cô ta vừa chớp chớp mắt, tay chân mềm nhũn, cả người nghiêng hẳn vào Đường Trần.

Cái tên tra nam kia không tránh cũng chẳng đẩy ra.

Cảnh tượng chọc đến mức Lương Song đỏ hoe cả mắt.

Màn đạn phẫn nộ: 【Trời ơi! Cặp tra nam tiện nữ này đúng là không thể tha thứ!】

【Trên đời thiếu gì người tốt, sao phải dính vào cái thể loại này!】

【Chị Sảng mau vùng lên đi! Em muốn thấy chị đấm nát cái đôi cẩu nam nữ này!】

Lần này thì màn đạn nói tiếng người rồi đấy.

Tôi cũng gật đầu mạnh mẽ, căm phẫn không thôi.

Lương Viên giả vờ rơi nước mắt:

“Em xin lỗi chị, em biết chị thích A Trần ca ca, nhưng tình cảm là chuyện không thể ép buộc.

Nếu chị muốn, em có thể làm người đứng sau anh ấy, để chị làm bạn gái chính thức, được không?”

…???

Cái màn “chia sẻ đàn ông” này là lối rẽ tôi chưa từng thấy trong phim thần tượng!

Đường Trần ánh mắt phức tạp, giơ tay lau nước mắt cho cô ta.

“Ngốc à, ai lại đi nhường người mình yêu cho người khác.”

Nói rồi quay sang Lương Song, vừa có vẻ hiểu rõ, vừa mang theo chút hy vọng:

“Tiểu Song, tình cảm vốn không nói trước được. Nếu em thật lòng yêu anh, vậy…

Sau khi em trả căn nhà lại cho Viên Viên, anh có thể tạm thời chấp nhận—”

Chưa nói dứt câu —

Lương Viên ôm bụng, mặt đỏ bừng, thở hổn hển:

“Ui da… bụng em lại đau rồi…”

“Em bảo anh nhẹ chút mà không nghe, giờ em vẫn còn căng tức nè… tối anh lại giúp em kiểm tra nha…”

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.

Mặt Lương Song trắng bệch, môi run lên.

Đường Trần thì vẻ mặt gượng gạo, ho khan vài tiếng, đang định chữa cháy…

Tôi đập tay liên tục ở cửa, vỗ tay rầm rầm:

“Bị đau thì tìm bác sĩ chứ đứng đây phát dục làm gì?!”

“Cái gì, có cái chim là giỏi lắm à? Thích khoe thì lôi ra đây tôi đo thử xem có đáng khoe không?!”

Tôi gào lên như muốn toàn bộ khu phố đều nghe thấy.

Mặt Lương Viên lúc xanh lúc tím, tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức đóng sầm cửa.

Rồi quay lại, trừng mắt lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đường Trần cũng xoay người, mắt nheo lại lạnh lùng quát:

“Con điên ở đâu ra thế?!”

Tôi phì cười, giơ tay chỉ vào mình:

“Anh trai, chỗ này là nhà tôi đấy.

Muốn chơi trò tổng tài thì về nhà anh mà diễn, tới ổ chuột của tôi làm gì?!”

Rồi như sực nhớ ra điều gì, tôi hỏi đầy khiêu khích:

“Nhà anh có căn hộ ở Thomson One không mà tên là Đường Trần?”

“…Không có.”

Gã nghiến răng nghiến lợi đáp.

“Thế thì không tiền, không nhan, Lương Song có điên mới thích anh!”

“Bớt tự luyến lại giùm đi, Chim bé à.”

Tôi còn không quên giơ tay làm một cử chỉ vô cùng mất nết.

Màn đạn nổ tung:

【HAHAHAHA nói mất dạy quá nhưng đúng quá! Tấn công chí mạng luôn rồi!】

【Hoan hô, chính là chị thẩm phán công lý mà chúng ta cần!】

【Tôi giơ cao cờ cho Trương Uyển! Ai dám chống lại chị ấy, đều là kẻ thù chung!】

09

Cửa lại bị đập thình thịch, vang dội như muốn phá nát.

Lương Viên bỗng nở một nụ cười kỳ quái, khóe môi cong lên trong niềm hả hê độc địa.

Cô ta liếc nhìn Lương Song, giọng nói ngọt xớt mà ghê rợn:

“Chị à, chị được đón về nhà họ Lương cũng lâu rồi, sao vẫn chưa về nhà thăm ba vậy? Em nói cho ông ấy địa chỉ rồi đó, để ông đến thăm chị một chút.”

“Dù gì thì ông ấy cũng nuôi chị nhiều năm, ba nói… ông nhớ chị rồi.”

Trước mắt bao người, sắc mặt của Lương Song trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng, như thể đang bị kéo vào ký ức đáng sợ nào đó.

Tay cô run lên không kiểm soát nổi.

Giọng cô vỡ vụn, run rẩy, đầy hoảng loạn:

“Bảo ông ta đi đi… Cầu xin cô, bảo ông ta đi đi!”

Lần đầu tiên, tôi thấy Lương Song sợ đến như vậy.

Màn đạn tràn ngập những lời thì thầm giận dữ:

【Tôi nhớ ra rồi, cha nuôi của nữ chính từng uống say rồi định cưỡng bức cô ấy.】

【Lúc đó bảo mẫu đứng ngay đó, trơ mắt nhìn tất cả mà không hề ngăn cản.】

【Nếu không nhờ Đường Trần đến kịp, Lương Song đã mang theo bóng ma đó cả đời.】

Vậy mà trong ngày Lương Song được nhận về nhà họ Lương, bảo mẫu lại về quê rêu rao rằng:

“Con bé đó không đứng đắn, quyến rũ chồng tôi. Đúng là không phải con ruột, mới làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy.”

Tôi nhìn chằm chằm Lương Viên, mặt không biểu cảm.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy con người có thể độc ác đến như thế.

Rõ ràng biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà cô ta còn dùng chính nỗi đau đó để giày vò Lương Song thêm lần nữa.

Mà Đường Trần đứng đó, không ngăn cản, không phản bác.

Cái loại người này, đúng là khiến người ta buồn nôn.

Tôi cười lạnh:

“Đây là nhà tôi, cút cả hai ra ngoài!”

Nhưng họ không nghe.

Ngược lại còn mạnh tay đẩy cửa bước vào.

Một gã đàn ông râu ria lởm chởm, mắt đỏ vằn vện, bước vào.

Ánh mắt hắn lộ rõ dục vọng bệnh hoạn, cười đểu giả không che giấu:

“Tiểu Song à, lâu rồi không gặp. Sao lại không chịu mở cửa cho ba vậy?”

“Cút!”

Lương Song phản ứng dữ dội, co rúm người lại, chui vào góc tường.

Tôi lập tức chắn trước mặt cô, nhưng gã đàn ông kia thô bạo đẩy tôi ra:

“Con nhỏ này, tao đòi tiền mày không đưa thì để tao công bố mấy bức ảnh đó cho thiên hạ xem luôn!”

Ảnh gì cơ?

Tôi ngây người, chưa kịp hiểu.

Màn đạn nổ tung:

【Tôi nhớ rồi! Năm 10 tuổi, nữ chính từng bị tên súc sinh này chụp lén khi đang ngủ!】

【Cái thứ súc vật này, chết mười lần cũng không đủ đền tội!】

Tôi sôi máu.

Tra nam chết tiệt!

Tôi nắm chặt tay định đẩy hắn ra, nhưng thể lực nam nữ quá chênh lệch.

Tình trạng của Lương Song càng lúc càng tệ, đôi mắt cô trống rỗng, như đang dần sụp đổ.

Rồi một tiếng sủa xé họng vang lên.

Tôi quay đầu — Cún Cưng lao tới, cắn thẳng vào tay gã đàn ông kia.

Tiếng thét gào xé toạc không gian.

Cún Cưng nghiến chặt, không nhả, gầm gừ đầy giận dữ và đau đớn.

Đường Trần rốt cuộc cũng cuống lên:

“Lương Song! Mau bảo chó của em thả tay chú ấy ra!”

Lương Viên hét toáng:

“Tôi sẽ báo cảnh sát! Giết chết con chó đó!”

Tôi cười lạnh, chẳng nói chẳng rằng, vớ lấy chậu hoa bên cửa sổ, đập thẳng vào hai đứa!

Tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng vang lên, cả hai sợ đến mức lùi lại.

Cảnh tượng rối loạn, hỗn loạn đến cực điểm.

Tôi liếc thấy gã đàn ông kia giơ nắm đấm, chuẩn bị đánh vào Cún Cưng —

Tôi gào lên như rách cổ họng:

“Lương Song! Tỉnh lại đi! Đâm vào chỗ hiểm của hắn!”

“Em đang phòng vệ chính đáng! Đừng sợ!”

“Em còn có chị ở đây! Sợ gì nữa?!”

Tôi gồng mình giả vờ bình tĩnh, lén giấu bàn tay run rẩy ra sau lưng.

Tôi cũng sợ. Nhưng tôi không thể để Cún Cưng bị tổn thương. Không thể để Lương Song một lần nữa bị phá hủy.

Như thể được đánh thức, ánh mắt Lương Song dần rõ ràng hơn.

Cô nhìn tôi một cái, thật sâu.

Sau đó, cô lao đến, cầm lấy dao ăn trên bàn.

Rồi — không hề do dự, cắm thẳng vào đùi gã đàn ông kia.

Máu tươi bắn tung tóe, văng lên tận khóe mắt cô.

Cô run lên, khẽ ngẩng đầu nhìn tôi:

“Em… em… làm được rồi.”