Chương 3 - TÔI VÀ BẠN TRAI GẶP NHAU Ở HIỆN TRƯỜNG BẮT GIỮ

9.

Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. 

"Anh không ngạc nhiên khi đối tượng xem mắt là tôi sao?" 

Tôi kéo ghế ngồi đối diện với Lâm Trinh. 

Tôi không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó tôi có thể thẩm vấn được cảnh sát. 

"Tôi biết sớm hơn cô một chút." Lâm Trinh trả lời. 

“Một chút là bao lâu?” 

Lâm Trinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước khi cô lao vào xe cảnh sát của chúng tôi.” 

Chẳng trách anh ta khắp nơi lợi dụng quá khứ đen tối của tôi để nhắm vào tôi. 

Hóa ra anh ta đang nhắm vào đồ vật chứ không phải con người, tất cả đều là vì cuộc xem mắt mù quáng này. 

"Nếu anh nói với tôi sớm hơn thì chuyện này đã không xảy ra hôm nay." 

"Tôi nghĩ nó khá thú vị." 

Tôi nắm chặt tay lại, cảm thấy tức giận. 

Lúc này, mẹ tôi gọi tôi từ bên kia bàn ăn. "Lộ Lộ, đưa Tiểu Lâm qua ăn tối." 

Rơi vào đường cùng, tôi đành phải giả vờ ngoan ngoãn, cư xử tốt trước mặt bố mẹ.

Nhưng cũng không thể không làm gì, nếu không đó chẳng phải tiện nghi cho Lâm Trinh sao?

Là cảnh sát, Lâm Trinh thường không uống rượu, chắc hẳn tửu lượng anh ta sẽ kém, nên tôi lấy rượu cũ của trong tủ của bố tôi ra.

“Bố ơi, hôm nay chúng ta cùng uống chút rượu nhé.” 

Tôi rất phấn khích. 

Kết quả cuối cùng, Lâm Trinh từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy tôi, sự bối rối của anh ấy chuyển thành kinh hãi. 

“Cảnh sát Lâm, anh ngủ ngon.” 

Tôi thừa nhận, trạng thái hiện tại của tôi chính là tiểu nhân đắc chí.

10.

Lâm Trinh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. 

"Đừng hoảng sợ, anh chỉ ngủ có năm tiếng thôi." Tôi mỉm cười giơ ngón tay lên lắc lắc với anh. 

Đã năm giờ đồng hồ và trời gần như tối. 

Lâm Trinh nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng mặc chiếc áo khoác vào. 

"Đừng lo lắng, còn có quà cho anh." 

Tôi lấy điện thoại ra, phát đoạn video say xỉn quý giá của Lâm Trinh. 

Ví dụ như, anh ta cùng bố tôi xưng huynh gọi đệ, anh ta cùng tôi kết nghĩa anh em, cuối cùng anh ta lại say khướt ngã trên bàn. 

“Hạ Tử Lộ,” Lâm Trinh giật lấy chiếc điện thoại đã khóa của tôi đưa cho tôi, ra lệnh: “Xóa đi.” 

“Quý giá như vậy, làm sao có thể xóa đi?” 

Lâm Trinh không vội mà ngồi ở mép giường, chậm rãi nói: “Tôi chợt nhớ ra trong máy tính của tôi vẫn còn bản sao màn trình diễn chúc mừng năm mới của cô.” 

“Anh, anh, anh, đồ chó con!” tôi chỉ vào ảnh ta hô to.

Lâm Trinh mỉm cười, cúi người nói vào tai tôi: "Gâu." 

Trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy! 

Tôi đã cố gắng hết sức để ghi nhớ các động tác trong phim võ thuật. 

Sau ba đòn, tôi bị  Lâm Trinh ghim vào tường. 

“Hậu quả của việc hành hung cảnh sát là rất nghiêm trọng”

Gặp việc khó khăn tìm mẹ, là quy tắc tôi tuân theo từ khi còn nhỏ. 

Kết quả là tôi lấy hết sức hô to. "Mẹ!”

11.

Không ngờ tôi lại mang quân tiếp viện tới nên Lâm Trinh buông tôi ra nhanh như chớp. 

Mẹ tôi nhanh chóng mở cửa bước vào. 

"Dì." Lâm Trinh cố gắng mỉm cười. 

"Tiểu Lâm tỉnh rồi, dì đã nấu chút canh giải rượu, ra ngoài uống." 

"Mẹ, anh ta đang vội. Vừa lúc con về nhà, bọn con phải đi rồi." 

“Sao lại gấp gáp vậy.”

“Dì lo lắng quá, con sẽ đưa Lộ Lộ về nhà?” 

Ồ! Lộ Lộ là để Anh ta kêu sao.

"Chú cảnh sát đưa con về nhà, mẹ có thể yên tâm xem TV với bố." 

"Còn bé này, Tiểu Lâm còn trẻ, chú là chú cảnh sát gì vậy?" 

Cảnh sát Lâm gọi bố tôi là anh trai trong lúc say rượu, vậy anh ta không phải là chú tôi à? 

Trước khi đến cổng, chúng tôi gặp người hàng xóm nhiệt tình dì Lý đang đi dạo. 

Dì Lý hỏi chúng tôi cảm thấy thế nào. 

Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Cảnh sát Lâm là một người rất tốt, nhưng bọn cháu…” 

“Nhưng bọn cháu quyết định từ từ tiến tới.” Cảnh sát Lâm tiếp lời tôi. 

"Từ từ cũng tốt. Bây giờ dì chỉ lo lắng người trẻ tuổi, một lát thì bên nhau, một lát lại chia tay." 

Dì Lý nhìn Lâm Trinh giống như nhìn con trai.

"Cảm ơn dì Lý. Bọn cháu còn có việc phải làm, chúng cháu đi trước." 

Tôi nắm lấy tay áo Lâm Trinh, bước nhanh về phía trước. 

Nếu chúng tôi tiếp tục nói chuyện, điều gì đó sẽ xảy ra. 

"Làm gì đi nhanh thế?" Lâm Trinh dừng lại, tôi bị lực mạnh của anh ta kéo lại. 

"Ai cùng anh từ từ tiến tới? Chúng ta cả đời cũng không qua lại với nhau!" 

“Em ghét tôi đến thế à?”

"Tôi ghét chó." Tôi bĩu môi.

Tôi không ghét chó, tôi chỉ ghét những kẻ có quá khứ đen tối của tôi mà vẫn sủa như chó. 

“Chó là bạn thân nhất của con người.” 

“Cảnh sát Lâm, nếu không thì anh đúng là một con chó thật.” 

Tôi dừng một chiếc taxi ngay khi tôi bước vào, cảnh sát Lâm đã chen vào.

12.

“Anh đang làm gì vậy?” 

“Tôi đã hứa với dì là sẽ đưa em về nhà.” 

“Không cần, xuống xe đi.” 

Lâm Trinh chặn tay tôi lại, nói phía trước: "Bác tài, Lệ Xuân Giai Viên." 

Người lái xe nhấn ga phóng xe ra ngoài, nói rất nhiều lời. "Hai người bên nhau lời qua tiếng lại là chuyện bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, tôi đem điều hòa hạ xuống, hai người hãy bình tĩnh trước, xuống xe liền tốt." 

Tôi nhanh chóng giải thích: "Bác tài, không phải..." 

"Cảm ơn bác tài. Tôi sẽ dỗ dành cô ấy thật tốt." Lâm Trinh ngắt lời tôi. 

Tôi nhéo cánh tay của Lâm Trinh. 

Lâm Trinh thì thầm vào tai tôi: "bác tài là một người tốt như vậy, đừng phá hoại hạnh phúc của người khác." 

Bây giờ tôi có thể thấy Lâm Trinh đối xử tốt với tất cả mọi người ngoại trừ tôi. 

Từ từ! Lệ Xuân Giai Viên? 

Tôi hỏi cảnh sát Lâm: “Làm sao anh biết nơi tôi sống?” 

“Xin lỗi, tôi là cảnh sát? 

Tại sao có cảm giác gì đó không ổn? 

"Anh lạm dụng chức quyền của mình!" 

Lâm Trinh nói: "Cho tôi một cơ hội." 

Câu nói quen thuộc như vậy, tôi thật muốn nắm lấy. 

"Làm thế nào tôi có thể cho anh một cơ hội?”

Tôi hỏi. 

"Trước đây tôi không có lựa chọn nào khác, nhưng bây giờ tôi muốn làm người tốt." 

“Vậy thì xóa video đi.”

"Tôi không có nhàm chán mà lưu video vào máy tính, nhưng đó là đoạn phim từ máy ghi âm của cơ quan, và văn phòng phải lưu trữ nó.”

"Thật tốt khi bọn tội phạm không lấy được nó." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Có vẻ như người lái xe thật lòng muốn chúng tôi bình tĩnh lại, tôi nổi da gà vì lạnh. 

Ngay khi tôi định yêu cầu bác tài tăng nhiệt độ thì một chiếc áo khoác được khoác cho tôi. 

Về đến nhà, tôi nhận ra mình vẫn đang mặc áo khoác của Lâm Trinh. 

Tôi vẫn phải đưa áo khoác cho anh ấy nên chúng tôi phải gặp lại nhau.

13.

Những ngày làm việc luôn đau khổ, nhưng đột nhiên ý nghĩ đến việc đến đồn cảnh sát để trả lại áo khoác cho Lâm Trinh sau giờ làm khiến tôi cảm thấy bớt mệt mỏi hơn. 

Trêu chọc anh ấy khá thú vị, tôi cảm thấy mức độ cãi vã với mọi người của mình đã tăng vọt. 

Sau khi tan sở, bắt kịp giờ cao điểm buổi tối, đường có phần tắc nghẽn. 

Tôi đã gửi cho Lâm Trinh một tin nhắn nói mình có thể đến muộn hơn một chút, nhưng anh ấy không trả lời tôi. 

Khi tôi thử một lần đi vào cục cảnh sát, thì một cảnh sát ngăn tôi lại hỏi tôi làm gì.

"Tôi đang tìm đội trưởng Lâm của các cậu, Lâm Trinh." Tôi trả lời. 

“Đội trưởng Lâm đang làm nhiệm vụ.” 

“Thì ra thế.” 

Chẳng trách anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi. 

“Nếu không cô không ngồi đợi một lát? Đội trưởng Lâm và những người khác sẽ sớm quay lại." 

Sau khoảng nửa tiếng, một chiếc xe cảnh sát chạy tới, nhiều người lần lượt bước ra. 

Dù trời đã tối nhưng tôi liếc nhìn vẫn nhận ra Lâm Trinh trong đám đông. 

Tôi lấy áo khoác, chạy ra ngoài.

“Em đợi lâu chưa? " anh ấy hỏi. 

"Trên đường kẹt xe, tôi vừa tới." Tôi đưa áo khoác cho anh ấy. 

Lâm Trinh cầm lấy chiếc áo khoác, giơ tay ngửi và hỏi: "Đã giặt rồi?" 

Tôi gật đầu. 

"Tới văn phòng của tôi, đợi tôi thay quần áo, đưa em về nhà." Lâm Trinh đẩy tôi từ phía sau. 

"Không cần." 

"Không có việc gì, đây chính là chú cảnh sát nên làm." 

Kỳ quái, hôm nay Lâm Trinh lại ôn hòa đến lạ thường.