Chương 2 - Tôi Tưởng Vớ Được Cún Sữa Ai Ngờ Vớ Luôn Trai Đẹp

6

Sau khi tôi rửa mặt, thay đồ và mơ hồ bước ra khỏi phòng.

Thì liền thấy anh đẹp trai hôm nọ đang đứng trong phòng khách nhà tôi, tay cầm bó hoa.

Gương mặt biểu cảm như mất hết niềm tin vào cuộc sống.

Bên cạnh anh ấy là mẹ anh, đang cười tươi rói nhìn tôi.

“Bé này chính là con dâu tương lai đúng không? Nghe nói lần trước hai đứa cãi nhau, con bé giận bỏ đi, dì đã dạy dỗ thằng nhóc nhà dì một trận ra trò, bắt nó qua đây xin lỗi con đấy.

Thằng quỷ, còn không mau lên?”

Dì ấy đá một cú vào anh đẹp trai.

Anh ấy nhướng mắt nhìn tôi một cái.

Thở dài, rồi ôm bó hoa bước về phía tôi, nở một nụ cười gượng gạo:

“Anh sai rồi, đừng giận nữa được không, chị gái?”

Tôi ngớ người.

Cái gì vậy trời?

Tôi ra sức nháy mắt ra hiệu với anh.

Gì thế này?

Anh ấy nhét bó hoa vào tay tôi, rồi ghé sát tai thì thầm:

“Mẹ anh tưởng em là bạn gái anh. Bà chắc mẩm anh phụ tình, không chịu trách nhiệm. Hợp tác với anh một chút nhé.”

Nói xong, ánh mắt kiểu cún con lại nhìn tôi đầy chân thành.

Tôi bị nhìn đến mức tim lệch một nhịp.

Vội vàng kéo tay áo anh:

“Vào phòng nói chuyện.”

Sau lưng còn vang lên tiếng cười giòn tan của dì anh ấy:

“Bạn gái thân mến à, con gái lớn hơn ba tuổi là bọc vàng đấy nhé! Đừng thấy con trai dì còn học đại học, nó chưa từng yêu đương bao giờ đâu, nhưng còn trẻ thì học nhanh, biết thương người lắm!”

Mẹ tôi cũng cười tươi:

“Tôi cũng thấy hợp ghê. Con trai cô vừa nhìn đã thấy sáng sủa khôi ngô, đẹp trai quá chừng. Con gái tôi ấy mà, tôi hiểu quá mà, mê trai đẹp lắm. Gương mặt con trai cô kiểu gì nó cũng mê mệt cho coi!”

Mặt tôi đỏ rần.

Cái gì đang xảy ra vậy trời ơi?

7

Vào phòng, tôi đặt bó hoa to tướng sang một bên.

Hơi lúng túng hỏi:

“Sao anh không giải thích rõ với mẹ mình đi?”

Nghe tôi hỏi, anh ấy từ từ tiến lại gần.

Cơ thể cao lớn như muốn áp sát vào tôi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm.

Tôi lập tức im bặt.

Vô thức lùi về sau, cho đến khi lưng chạm tường.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai:

“Em muốn anh giải thích thế nào? Giải thích rằng anh đăng bài tìm người nhận nuôi cún sữa, rồi em lại xuất hiện, đòi làm chủ nhân của anh?”

Anh ấy nói, ánh mắt đen nhánh vẫn dán chặt lấy tôi:

“Hay là giải thích rằng anh không đồng ý, thì em nhào tới đè anh ra, còn cướp luôn nụ hôn đầu của anh?”

Từng chuyện một, toàn là tội danh của tôi.

Tôi chột dạ:

“Được rồi, là lỗi của em, vậy bây giờ tính sao?”

Anh lùi lại, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, anh ngẩng lên nhìn tôi, giọng nói nhàn nhạt:

“Hay là chị làm bạn gái của em đi.”

“Hả?”

Tôi đơ người.

“Đừng hiểu lầm, chỉ làm tạm thời thôi. Nếu không mẹ anh sẽ không buông tha.

Chờ qua thời gian này, nếu chị muốn chia tay thì chia.

Hay là…”

Anh cau mày:

“Chị… không tiện à?”

Tôi chỉ chần chừ một giây, lập tức gật đầu:

“Tiện, tiện lắm luôn.”

Anh giãn mày:

“Vậy nhé. Thời gian này chị đóng vai bạn gái, anh cũng sẽ cố gắng làm tròn vai bạn trai.”

Nghe xong, ngoài mặt tôi giả vờ bình thản, nhưng trong lòng thì đang bắn pháo hoa tưng bừng.

Trên đời còn chuyện tốt thế này sao?

8

Tôi chính thức có được một anh bạn trai kiểu “cún sữa” cực phẩm.

Ngày thường tôi đi làm, anh ấy đi học.

Cuối tuần thì bị mẹ anh ấy “đuổi” ra ngoài để đi chơi với tôi.

Anh ấy đưa tôi đi ăn, xem phim, rồi lại đưa tôi về nhà.

Y như một con bot AI đang thực hiện nhiệm vụ yêu đương vậy.

Vì muốn gỡ lại hình tượng, tôi luôn giữ dáng vẻ đoan trang trước mặt anh ấy.

Nhiều lần tim đập loạn xạ, tay run rẩy, vậy mà tôi vẫn cố nhịn, không đưa tay sờ lên người anh ấy.

Cuối tuần này, chúng tôi tiếp tục hẹn hò như thường lệ.

Không ngờ anh ấy lại đưa tôi đến trường đại học của anh.

“Tự dưng dẫn tôi đến đây làm gì vậy?”

Đôi mắt đen sâu của Cố Phong nhìn tôi:

“Tuần này mẹ anh không giao nhiệm vụ gì, nên anh dẫn chị đến đi dạo một chút.”

“Ừ cũng được.”

Trong khuôn viên trường, thỉnh thoảng có vài cặp đôi đi lướt qua.

Người thì nắm tay, người thì khoác tay nhau.

Cảnh tượng đó khiến tôi cũng ngứa ngáy trong lòng.

Tới lần thứ n tôi cố tình “vô tình” chạm vào tay anh ấy…

Cố Phong đỏ ửng tai, rồi đưa cho tôi một cành cây.

“Hay là tụi mình nắm cái này đi.”

Tôi nhìn chằm chằm đầu cành cây bên kia và bóng lưng cao lớn của anh.

Khóe mắt tôi giật giật.

Ý là anh đang… dắt tôi đi dạo như dắt chó hả?

Bảo sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái!

Trên đường đi, anh ấy như một hướng dẫn viên du lịch nghiêm túc, giới thiệu tỉ mỉ từng chỗ trong trường.

Tôi nghe mà chẳng tập trung lắm.

Thật ra tôi rất quen với nơi này.

Trớ trêu thay, bạn trai cũ của tôi cũng học ở trường này.

Cố Phong dắt tôi đi dạo một vòng, cuối cùng đến trước quán trà sữa ở cổng trường.

Tôi ngẩn ngơ nhìn một bóng lưng bên trong.

Không phải ảo giác… sao nhìn giống người yêu cũ của tôi thế nhỉ?

Cố Phong thấy ánh mắt tôi dừng lại, liền hỏi:

“Khát à?”

“Không cần đâu…”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh ấy kéo cả người lẫn cành cây vào quán.

Cố Phong đi gọi món, còn người kia ngồi trong quán lúc này cũng ngẩng đầu.

Ánh mắt chạm nhau.

Má ơi, là hắn thật!

Lục Nhiên lập tức phấn khích bước đến:

“Chị ơi, chị tới tìm em đúng không? Em biết ngay là chị vẫn chưa quên được em mà!”

Tôi nhíu mày, suýt nữa mắng ra tiếng.

9

Lục Nhiên là đứa em tôi từng yêu mà cũng từng chán cực nhanh.

Cậu ta có gương mặt đẹp trai, miệng thì suốt ngày ngọt ngào “em thích chị nhất trên đời”.

Nhưng thực tế, đến một ly trà sữa giá rẻ cũng chưa từng mua cho tôi.

Lúc quen nhau, tôi nghĩ cậu là sinh viên, nên toàn chủ động bao mọi cuộc hẹn.

Vậy mà cậu ta cứ suốt ngày than nghèo kể khổ.

Lễ tết thì mất tích, nhưng cứ vài hôm lại úp mở muốn có iPhone đời mới.

Nếu không nhờ gương mặt đẹp kia, chắc tôi đã chạy từ lâu.

Quyết tâm chia tay thật sự bắt đầu từ ngày tôi bắt gặp Lục Nhiên khoe với đám bạn:

“Đẹp không? Đôi giày này con bà già đó mua cho tao đấy, mười triệu.”

Thằng bạn vỗ vai khen nức nở:

“Ghê vậy anh em? Làm sao dụ được bả chi tiền thế?”

Lục Nhiên kẹp một điếu thuốc trong tay, vẻ mặt đắc ý vô cùng:

“Giả vờ ngoan, than nghèo kể khổ thôi. Mấy bà chị lớn tuổi kiểu đó, mê mấy đứa trai trẻ sáng sủa như tao lắm. Chỉ cần giả vờ gọi mấy tiếng ‘chị ơi’, tiền à, dễ như trở bàn tay.”

“Nói thật, tao chẳng có tí cảm tình nào với mấy bà đó đâu. Nếu không vì thấy có tiền, tao sớm đá rồi.”

Nói xong, cậu ta chuyển sang gương mặt đầy ghét bỏ: “Mỗi lần bả định đụng chạm gì tao, tao toàn giả vờ ngại. Bả thấy vậy là không dám làm tới.

Bà ấy tiêu cho tao từng đó tiền mà ngay cả hôn một cái cũng chưa dám.”

Thằng bạn bên cạnh nghe xong liền nể phục: “Anh Lục đỉnh thật!”

Lục Nhiên được tâng bốc thì càng đắc ý:

“Chờ tao chơi chán rồi sẽ giới thiệu bả cho mày. Chỉ cần mày không ngại bả già là được.”

Tôi đứng gần đó, lặng lẽ nghe hết từ đầu đến cuối.

Sau khi về nhà, tôi lập tức combo chia tay – xóa – chặn, không chút lưu luyến.

Không ngờ sau đó, cậu ta còn dùng số điện thoại người khác gọi đến, nài nỉ hỏi:

“Chị ơi, sao chị lại không cần em nữa? Là do em chưa làm đủ tốt à?”

Tôi nhắn lại: “Em xấu quá, người cũng chẳng ra gì.”

Cậu ta lập tức bị tổn thương, viết hẳn một bài văn dài gửi lại.

Tôi chẳng buồn đọc tiếp tục chặn luôn.

Giờ nhìn thấy cái mặt cậu ta ra vẻ si tình như vậy, tôi vẫn thấy chán ghét đến phát ói.

Tôi nhíu mày: “Cút.”

Thế mà Lục Nhiên vẫn dám nắm lấy cổ tay tôi: “Chị ơi, thời gian chị không ở đây em nhớ chị lắm. Dạo này em còn không có tiền ăn nữa.”

10

Nghe cậu ta nói không có tiền ăn, tôi bật cười vì tức.

Chia tay rồi mà còn ở đó kể khổ với tôi?

“Buông ra!”

Lục Nhiên lại càng nắm chặt hơn, còn giả vờ tủi thân:”Chị ơi, bao lâu không gặp mà chị lại đối xử lạnh nhạt với em như vậy?”

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Vậy mà cậu ta vẫn mặt dày muốn áp sát, định ôm tôi: “Chị trước đây thích ôm em lắm mà…”

Tôi chịu hết nổi, giơ cành cây định quật cho một trận.

Phải nói, cành cây này cũng hữu dụng thật.

Nhưng chưa kịp ra tay, một cơn gió vụt qua bên cạnh.

Một cú đấm dứt khoát đập thẳng vào mặt Lục Nhiên.

Cậu ta bị đấm đến loạng choạng, ngã phịch xuống đất.

Cố Phong đứng cạnh tôi, ánh mắt dữ dằn.

Anh ấy rút tay về, lạnh lùng cảnh cáo: “Tránh xa cô ấy ra.”

Lục Nhiên lồm cồm nhìn chúng tôi, vừa sợ vừa bất ngờ: “Chị có em trai mới rồi hả…?”

Còn định nói thêm gì đó, nhưng ánh nhìn lạnh buốt của Cố Phong khiến cậu ta câm miệng.

Cố Phong che chắn cho tôi.

Ra khỏi tiệm trà sữa, gương mặt dữ dằn ban nãy của anh biến mất, thay vào đó là nét bình thản:

“Trà sữa anh mua cho chị rồi.”

Tôi nhận lấy.

Ly trà sữa ấm áp, hương vị cũng rất ngon.

Trên đường về, Cố Phong vẫn như thường lệ đưa tôi về tận nhà.

Tôi quay sang hỏi: “Anh đánh cậu ta… tay có đau không?”

Anh ấy ngừng lại một lúc, chớp chớp mắt nhìn tôi: “Ừm… hơi đau, muốn chị thổi thổi giùm.”

Hả?

Mặt tôi đỏ bừng, nhìn anh đầy nghi ngờ. Đây là… đang làm nũng à?

Thấy tôi không phản ứng gì, Cố Phong im lặng nhìn tôi chằm chằm, rồi bất ngờ hạ giọng hỏi: “Chị ơi, ngoài em ra, chị còn bao nhiêu em trai nữa?”

Không hiểu sao, từ trong đôi mắt đen láy kia, tôi lại cảm nhận được chút ghen tuông.

Tôi vô thức dịu giọng lại: “Chỉ có mình em thôi.”

Nghe vậy, hàng mi của anh nhẹ nhàng run lên, trong ánh mắt thoáng qua cảm xúc khó đoán: “Vậy nhé, hẹn gặp chị tuần sau.”