Chương 5 - Tôi Trở Về Để Thay Đổi Kết Cục

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vừa nghe câu đó, chân đã mềm nhũn, khóc òa lên lắc đầu lia lịa, rồi quay sang nhìn Đinh Hạo, hy vọng anh ta giúp mình gánh trách nhiệm.

Nhưng Đinh Hạo không hề tốt bụng như cô ta tưởng.

Thấy chuyện vỡ lở rồi, anh ta không những không đứng ra giúp đỡ, mà còn âm thầm lùi lại vài bước.

Những đồng nghiệp khác cũng làm ngơ, giả vờ không liên quan.

Trong tuyệt vọng, Trịnh Tuyết bất ngờ ngẩng đầu nhìn tôi.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt cô ta chạm vào tôi, tim tôi như thắt lại.

Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng.

Tôi vừa định quay người bỏ chạy, thì nghe cô ta nói:

“Lãnh đạo, thực ra buổi biểu diễn này không phải do em phụ trách, mà là cô ấy – là Giang Hồng phụ trách!”

Một câu nói khiến tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Đinh Hạo cũng nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy, là Giang Hồng! Lãnh đạo, trước đây mọi chuyện liên quan đến viện dưỡng lão đều do cô ấy phụ trách, cả danh sách tiết mục cũng là cô ấy sắp xếp.

Nhưng trước ngày biểu diễn, Giang Hồng đột ngột nói không làm nữa, cũng không bàn giao lại nội dung lưu ý. Chuyện hôm nay xảy ra là lỗi của cô ấy.”

Lời này vừa dứt, lại có thêm người trong đoàn đứng ra chỉ trích tôi.

Lãnh đạo viện dưỡng lão cũng nhận ra tôi: “Là cô?

Chính là cô! Trước đây vẫn là cô làm việc với chúng tôi. Cô bé, cô làm ăn kiểu gì vậy?

Lúc đó còn hứa hẹn rằng mọi thứ đều theo nguyện vọng của các cụ, vậy mà hôm nay lại thành ra thế này là sao?”

Các lãnh đạo khác cũng đen mặt, chất vấn tôi:

“Buổi biểu diễn này thật sự là do cô phụ trách sao?”

Tôi biết bọn họ vô liêm sỉ.

Nhưng không ngờ họ lại có thể hèn hạ đến mức này.

May mà tôi đã chuẩn bị sẵn.

“Đúng, tôi là người phụ trách buổi biểu diễn lần này.

Nhưng thưa lãnh đạo, tôi chỉ phụ trách đến nửa tháng trước.

Nửa tháng trước, cô Trịnh Tuyết nhất quyết muốn thêm tiết mục múa ca kỹ Nhật vào danh sách biểu diễn.

Tôi cảm thấy không phù hợp nên đã từ chối. Nhưng mọi người đều khăng khăng muốn cô ấy biểu diễn, nên tôi đã quyết định rút lui.”

Nói xong, tôi lấy ra danh sách tiết mục trước đó đưa cho lãnh đạo.

“Thưa lãnh đạo, đây là danh sách tiết mục tôi đã sắp xếp khi đó, tất cả đều làm theo yêu cầu của viện trưởng.”

Danh sách được chuyền tay qua nhiều người, cuối cùng đến tay lãnh đạo viện dưỡng lão.

Ông ấy xem xong gật đầu: “Danh sách này đúng là tôi đã trao đổi qua rồi.”

Sắc mặt của Đinh Hạo và Trịnh Tuyết lập tức tái mét.

Nhưng tôi biết, với tính cách của họ, chắc chắn không dễ dàng để mọi chuyện kết thúc ở đây.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Trịnh Tuyết lại đứng ra chỉ trích tôi:

“Một tờ danh sách thì chứng minh được gì?

Đúng là hôm đó chị Giang Hồng nói sẽ rút khỏi buổi diễn, nên đoàn trưởng mới để tôi làm người phụ trách.

Nhưng những việc sau đó chị ấy vẫn tham gia.

Chị ấy nói tôi thiếu kinh nghiệm, nên cái gì cũng phải hỏi qua chị ấy mới được quyết định, cho nên tất cả chuyện này vẫn là do chị ấy làm.”

Tôi thực sự khâm phục khả năng nói dối không cần chuẩn bị của cô ta.

Tôi cười lạnh một tiếng: “Cô có bằng chứng không?”

“Tôi có tài liệu.”

Trịnh Tuyết lấy ra mấy bản hợp đồng có chữ ký và con dấu của tôi.

Những người khác cũng xác nhận, trong đoàn kịch chỉ có hai con dấu: một của trưởng đoàn, một của tôi.

Tôi có địa vị rất cao trong đoàn, nếu tôi không đồng ý thì không ai dám tự ý quyết định chuyện gì.

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta: “Vậy sao cô lại nghe lời tôi như thế?”

“Vì chị là phó đoàn mà!” Trịnh Tuyết tỏ ra chắc chắn: “Chị còn là sư phụ của em, đương nhiên phải nghe lời chị!”

“Nhưng tôi không còn là phó đoàn nữa rồi.” Tôi lấy ra bằng chứng thứ hai.

Lá đơn xin nghỉ việc của tôi.

“Thưa lãnh đạo, đơn xin nghỉ việc này chính là do ngài ký. Ngày tôi nói rút khỏi buổi diễn, tôi đã hoàn tất thủ tục thôi việc ở Cục Văn hóa.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)