Chương 2 - Tôi Trở Thành Nữ Phụ Thực Dụng Bên Cạnh Tổng Tài Bá Đạo
Chu Doanh nhìn qua Thẩm Tuấn, không từ bỏ ý định, tiếp tục bắt chuyện với tôi:
“Anh Tuấn vốn định đón tôi từ chỗ làm đến đây, nhưng tôi nghĩ chị mới đến nhà chính một lần, không quen đường, không giống như tôi thường xuyên đến đây, nên đã bảo anh ấy đi đón chị. Chị đừng giận anh Tuấn nữa mà.”
Lời nói nghe thì như giải thích, nhưng ý tứ thật sâu xa.
Trước tiên là ám chỉ Thẩm Tuấn coi cô ta quan trọng hơn tôi, đưa đón cô ta trước.
Tiếp đó lại nhấn mạnh rằng tôi không được bà Thẩm xem trọng, chẳng như cô ta được tự do ra vào nhà chính.
Cuối cùng là tỏ vẻ rộng lượng, vô tội, nhưng thực ra hoàn toàn bịa đặt.
Ví dụ như, tôi đâu có giận Thẩm Tuấn làm gì?
“Được rồi, đừng gọi tôi là chị nữa.” Tôi nhấp một ngụm rượu, chất lỏng trong veo, mát lạnh trôi xuống cổ họng khiến tôi dịu đi đôi phần khó chịu. “Tôi là con một mà.”
Chu Doanh cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại ngập ý châm chọc: “Nhưng tôi nghĩ gọi nhau là chị em sẽ thân thiết hơn, phải không?”
“Không được, tôi sợ người ta hiểu lầm.”
Chu Doanh càng cười tươi: “Hiểu lầm gì?”
Tôi nhìn thẳng phía trước: “Hiểu lầm rằng gen nhà tôi có vấn đề.”
Thẩm Tuấn đang uống rượu thì bất ngờ sặc.
Chu Doanh nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Ý chị là gì?”
Tôi rời mắt khỏi chiếc bánh sinh nhật cao 3 mét hình chú heo đất, quay đầu đánh giá Chu Doanh từ đầu đến chân:
“Tôi đẹp đến kinh thiên động địa, còn nhan sắc của cô, làm nữ thần thì được, nhưng để làm em gái tôi thì chưa đủ tầm.”
Chu Doanh sững sờ: “Tống Quỳnh Thư, chị đang chửi tôi đấy à?”
Tôi tỏ vẻ vô tội: “Nói cô là nữ thần là chửi cô sao?”
Tôi liếc qua Thẩm Tuấn, anh ta ngẫm nghĩ một chút, rồi chậm rãi lắc đầu.
Tôi nói tiếp: “Tôi đẹp đến mức nhân gian khó bề chấp nhận, là sự thật không thể chối cãi. Cô muốn giả vờ có cùng gen nhà tôi, quả là hơi quá đáng.”
“Gen cố tình ép buộc thì chẳng thể tạo ra người đẹp đâu.”
Nghĩ ngợi một chút, tôi bổ sung: “Có khi cũng chẳng tạo ra người luôn.”
Mặt của Chu Doanh vì tức giận mà đỏ bừng lên như gan heo.
Cô ta run run môi một hồi lâu cũng không nói được câu nào trọn vẹn, cuối cùng tức tối dậm chân một cái, quay người bỏ đi.
Tôi lại bắt gặp ánh mắt phức tạp của Thẩm Tuấn.
Trước khi anh ta kịp mở miệng, tôi đã tức giận mắng: “Đi mau đi, đừng để cô ấy chạy xa quá. Có cần tôi vẫy cờ hò reo cổ vũ cho anh không?”
Dù sao thì tôi cũng đã tạo cơ hội này cho anh rồi mà.
“Anh có thể cùng cô ấy mắng tôi, tôi không giận đâu.”
“…”
“Tất nhiên, có thể anh sẽ không nỡ mắng tôi, dù gì tôi cũng đẹp tựa tiên nữ mà.”
“…”
“Vậy thì Chu Doanh mắng một câu, anh phụ họa một câu cũng được. Cứ yên tâm, tôi sẽ không chịu thiệt. Sau lưng tôi chắc chắn sẽ mắng cô ấy còn độc địa hơn.”
“…”
Sau khi đuổi Thẩm Tuấn đi, tôi nhấc đĩa bánh ngọt mà mình đã để ý từ lâu lên.
Nhưng chưa kịp ăn thì quản gia mặc áo đuôi tôm đen tím xuất hiện trước mặt tôi, cung kính lên tiếng:
“Cô Tống, lão phu nhân cho mời cô.”
5
Căn phòng làm việc rộng lớn lộng lẫy và sang trọng.
Ngồi sau chiếc bàn gỗ lim vàng, bà Thẩm trong bộ xường xám đặt may, trang điểm tinh tế, từ từ nhấc mí mắt lên nhìn tôi đánh giá.
Bà nâng tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, hơi nóng từ trà lan tỏa trong không khí.
“Con và Chu Doanh…” Bà cất giọng kiêu ngạo, “Cả hai đứa, ta thực ra chẳng vừa ý ai.”
Trong nguyên tác, tôi rất ngưỡng mộ mẹ của nam chính.
Đó là một nữ cường nhân đúng nghĩa, chồng qua đời khi còn trẻ, nhưng bà đã chống đỡ được công ty lúc nguy nan, xoay chuyển tình thế trong thời điểm quan trọng nhất, cuối cùng xây dựng nên nền móng đầu tiên cho đế chế thương mại của nhà họ Thẩm.
Ngưỡng mộ là một chuyện, nhưng điều đó không ngăn tôi sống phóng khoáng.
Tôi cầm điện thoại lên, nói: “Nghe thấy chưa? Chu Doanh?”
“Không chỉ tôi, bà ấy cũng không coi cô ra gì.”
Ở đầu dây bên kia, Chu Doanh gầm lên giận dữ.
Bà Thẩm khẽ giật khóe miệng.
Tôi hài lòng cất điện thoại, ngồi phịch xuống ghế sofa: “Bà tìm tôi có chuyện gì?”
Bà Thẩm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, quan sát kỹ lưỡng: “Cô thay đổi rồi.”
“Xin cảm ơn, tôi biết.” Tôi lễ phép gật đầu, chẳng hề sợ bị phát hiện mình lệch tính cách nhân vật: “Tôi càng ngày càng đẹp.”
Khóe miệng bà Thẩm lại giật giật, như có cảm giác Parkinson đang ghé qua.
Bà im lặng một lát, giơ tay ra hiệu.
Trợ lý bên cạnh đưa tới một chiếc thẻ tín dụng.
“Ba triệu, rời khỏi con trai ta.”
Tôi nhìn chiếc thẻ vàng trên bàn, rồi nhìn vẻ tự tin của bà Thẩm.
Rõ ràng việc Thẩm Tuấn dẫn tôi đến dự tiệc sinh nhật của Thẩm Quy Trần đã khiến bà cho rằng tôi lại bắt đầu quyến rũ Thẩm Tuấn, nên bà cảm thấy có chút nguy cơ.
Tôi chậm rãi giơ ba ngón tay, nói mạnh mẽ:
“Thêm ba triệu nữa, tôi có thể bay sang Thái ngay bây giờ, giúp bà có thêm một cậu con trai.”
“Thưa bác, con cũng có thể làm con trai của bác, và là người con trai xuất sắc nhất.”
Bà Thẩm lạnh lùng cười: “Đồ giở trò.”
Tôi nhanh nhảu đáp: “Cảm ơn mẹ đặt tên.”
“…”
Trợ lý lén quay lưng lại, vai rung lên từng hồi, tần số rung y hệt khóe miệng của bà Thẩm.
Quả không hổ danh là tinh anh cao cấp, ý thức tư tưởng rất cao, luôn học theo sếp.
Bà Thẩm cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô hãy nghĩ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, lần sau không phải giá này đâu.”
Tôi thực sự suy nghĩ rất nghiêm túc.
“Không.” Tôi mở miệng, “Tôi không cần tiền.”
Bà Thẩm cười nhạt: “Cũng coi như có chút khí khái—”
“Nhưng tôi cần bà đăng ký hai thẻ hội viên VIP hạng vàng trên website của chúng tôi.”
“50 triệu mỗi thẻ, nạp đến khi nào không cần thì thôi.”
“Được, đưa hợp đồng cho cô ta.” Trợ lý lại lấy ra một xấp giấy.
Ký xong hợp đồng, bà Thẩm với tư duy nhạy bén của một nữ doanh nhân, nhìn tôi đầy hứng thú.
“Cô làm trang web à?”
Tôi ngại ngùng gật đầu: “Kinh doanh nhỏ thôi ạ.”
Bà Thẩm dặn dò trợ lý bên cạnh: “Chuyện thẻ hội viên giao cho Trợ lý Trương xử lý.”
Sau đó bà quay sang tôi: “Cô làm website gì?”
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Trang web mai mối cao cấp.”
Cả căn phòng rơi vào im lặng.
Bà Thẩm trừng mắt nhìn tôi.
“Hai tấm thẻ năm là sao?”
“Tất nhiên là của bà và con trai bà.”
“Phải xác thực danh tính nhé, nếu không sẽ không được tính.”
Không gian trong phòng lại chìm vào im lặng.
Một lúc sau, bà ấy xoa trán, nhắm mắt lại, có lẽ cuối cùng đã bị nhan sắc của tôi làm chói mắt.
Bà thở dài yếu ớt: “Ra ngoài đi.”
Khi tôi đóng lại cánh cửa gỗ sơn nâu đậm với hoa văn chạm rồng phượng, bên trong truyền ra một câu nói:
“Trợ lý Trương, thuốc trị bệnh tim của tôi đâu rồi, mau đưa cho tôi vài viên, tức ngực quá.”
Rời khỏi thư phòng, tôi không vội quay lại đại sảnh.
Kiếp trước tôi chưa từng đến nơi nào cao cấp như thế này.
Đã tới đây rồi, tất nhiên tôi phải đi dạo một vòng, mở mang tầm mắt.
Tôi lang thang đến khu vườn phía sau, vừa nhìn chậu hoa lớn đính đầy đá quý vừa nghĩ xem cạy viên nào thì không bị phát hiện.
Ngay lúc đó, từ phía sau rặng trúc truyền đến tiếng ồn ào.
Trong tiếng la hét, những bước chân hỗn loạn, một giọng trẻ con vang lên rõ ràng trong tai tôi:
“Bạn chính là đứa trẻ không có mẹ! Tôi nói không sai!”
6
Tôi bước trên con đường lát đá xanh xuyên qua rừng trúc.
Phía sau rừng trúc là một hồ nước rộng.
Ba cậu bé đứng một bên, cười nhạo một cách ác ý.
Một cậu nhóc trông lớn tuổi và cao hơn đang đè một cậu bé mặc bộ vest trắng xuống đất đánh.
Cậu bé bị đánh chỉ đưa tay bảo vệ đầu, không nói tiếng nào.
Một trong những đứa trẻ khác cất giọng đầy ác ý: “Chán quá, hay là ném nó xuống hồ đi?”
Chết tiệt! Không thể chịu nổi! Cả đời này tôi ghét nhất là kiểu bắt nạt như vậy!
“Này, nhóc!” Tôi bước tới, hai tay khoanh trước ngực, “Tin không? Tôi có thể lấy trúc xiên mấy đứa vào một chỗ, rồi quăng hết xuống hồ nấu lẩu lạnh đó!”
Năm đứa trẻ vừa nhìn thấy tôi thì đờ người, nghe tôi nói vậy lại quay sang nhìn nhau, cuối cùng ỉu xìu bỏ chạy.
Tôi lạnh lùng nhìn theo bóng chúng rồi quay lại, đối diện với cậu nhóc đã đứng dậy, khuôn mặt vẫn rất bướng bỉnh.
Tôi nhẹ nhàng an ủi: “Không sao chứ?”
Bộ vest trắng bây giờ đã thành màu xám cũ kỹ.
Cậu bé bỗng nhiên hét lên rất lớn: “Tôi không cần chị giả vờ tốt bụng!”
Tôi cảm thấy khó hiểu: “Em hét với chị à?”
“Chị giúp em, thế mà em lại quát chị sao?”
Cậu nhóc đứng thẳng người, không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Tôi nghĩ thầm, thật là không biết điều.
“Tính cách như em, chẳng trách bị bắt nạt.”
“Chị cũng chỉ vì chán mà giúp em thôi, không thì cũng chẳng quan tâm.”
Nói xong, tôi định bỏ đi.
Thế mà cậu nhóc bỗng nhiên òa lên khóc, như thể vừa chịu một nỗi oan trời đất.
Hai cô hầu gái từ sau rặng trúc vội vã chạy đến, thấy tôi thì muốn nói lại thôi, ngập ngừng không dám tới gần.
Tôi bỗng nảy ra một ý, vẫy tay gọi hai người họ.
“Đi mang cho tôi một cái ghế quý phi trong đại sảnh ra đây.”
Chiếc ghế quý phi được đặt ngay trước mặt cậu bé. Tôi tao nhã nằm trên ghế, nhón lấy một quả nho Nhật, hào hứng nhìn cậu bé.
“Ngửa đầu lên chút, nghiêng trái một tí, được rồi, dừng lại. Giữ góc này nhé, góc này khóc lên đẹp nhất.”
Lúc nãy tôi đã để ý cậu nhóc này rất đẹp, đẹp được bảy phần của tôi. Giờ cậu khóc, quả thực là một cảnh tượng khiến người ta mãn nhãn.
“Âm thanh, điều chỉnh âm thanh! Thô quá! Ép giọng vào một chút!”
“Được rồi, tiếp tục khóc đi.”
Cậu bé đỏ hoe đôi mắt, nghẹn ngào nhìn tôi ngơ ngác.
Tôi khó hiểu: “Sao lại ngừng khóc rồi? Làm không tới nơi à?”
Tôi nhìn về phía quản gia vừa chậm chạp bước tới: “Tìm một người kéo đàn nhị trong đại sảnh đến đây phụ họa cho cậu bé này.”
Quản gia mặt xanh như bị táo bón 30 năm, đứng đó không động đậy.
Lại là giọng nói phẫn nộ của Thẩm Tuấn vọng tới từ rặng trúc.
“Tống Quỳnh Thư! Tôi chỉ đi bàn chuyện hợp tác có chút xíu mà cô đã làm con trai tôi khóc rồi!”
Ồ, anh ta không đi tìm người tình cũ Chu Doanh à?
Ơ kìa! Đây là con trai tôi sao?