Chương 3 - Tôi Thuê Phòng Trọ Và Phát Hiện Mình Đang Sống Trên Một Cái Xác
3
Tôi ôm theo đống sách, kéo vali lộc cộc theo Lý Minh về ký túc xá. Dọn xong giường, tôi ngã phịch xuống như một cái xác rã rời. Một ngày đầy biến cố khiến tôi mệt mỏi rã rời cả thể xác lẫn tinh thần.
Tận đến mười giờ tối, Lý Minh mới về phòng. Người anh nồng nặc mùi thuốc lá, chắc do lo lắng quá. Kết quả xét nghiệm DNA cần thời gian, đến danh tính nạn nhân vẫn còn chưa xác định được.
Anh tắm xong, vừa lau đầu vừa ngồi xuống giường đối diện: “Căn nhà cậu thuê trước đó, từng nghe ai đồn đại gì chưa?”
Tôi đang nghe bài nghe tiếng Anh, liền tháo tai nghe xuống: “Em chưa từng nghe nói gì cả. Mà thật ra, ngoài cái máy lạnh hư ra thì mọi thứ đều ổn, giá lại còn rẻ nữa.”
Tay Lý Minh khựng lại giữa chừng, lời tôi nói như làm anh lóe lên điều gì đó—
Một căn phòng chất lượng tốt, vị trí thuận tiện, vậy mà lại rẻ bất thường?
“Chuyện bất thường ắt có nguyên nhân. Trần Thuật, ngày mai cậu giúp tôi đi hỏi thăm xem có ai là khách thuê đặc biệt không nhé.”
Tôi gật đầu, rồi lại đeo tai nghe vào tiếp tục luyện nghe.
Tôi và hàng xóm chẳng thân thiết gì, nhưng khi ngồi chung với mấy bà cô đang hóng gió dưới sân, họ lại toàn bàn tán chuyện cảnh sát đến hôm qua.
Tôi nhân tiện xen vào một câu: “Bà chủ từng cho ai thuê nhà mà kỳ lạ lắm không ạ?”
“Ôi trời ơi, thiếu gì!” Một bà lão lập tức mở máy kể chuyện, hết người ném rác từ tầng hai xuống sân nhà bà, đến kẻ nửa đêm gảy đàn ghita không chịu ngủ… đúng là đủ kiểu quái gở!
“Cỡ bốn, năm năm trước thì phải, có một ông làm nghề lái taxi, đến thuê ở một thời gian rồi lẳng lặng biến mất, chẳng ai biết đi đâu.”
Bà cụ hạ giọng như thể đang vạch trần bí mật kinh thiên động địa, rất hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.
Tôi bấm lưu bản ghi âm, tiện tay gửi cho Lý Minh. Anh không trả lời.
Tôi ăn tối xong quay lại đồn cảnh sát thì vừa khéo gặp Lý Minh cũng vừa trở về. Tôi bước nhanh lên gọi:
“Anh Lý, em gửi ghi âm qua WeChat rồi, có một trường hợp khá đặc biệt, là một người từng lái taxi, sống ở đó một thời gian rồi bỗng dưng mất hút.”
“Gọi là gì?”
Lý Minh cầm theo một túi tài liệu trong tay.
“Mã Tín Trung.”
Lý Minh rút một tờ giấy từ trong túi tài liệu ra, đưa đến trước mặt tôi:
“Ông ta là người đã mất tích từ bốn năm trước.”
Tên ghi trên giấy trùng khớp hoàn toàn với cái tên tôi vừa nói. Dòng tiêu đề in đậm ngay đầu là: Kết quả xét nghiệm ADN, tỷ lệ trùng khớp 99,99%.
Mã Tín Trung – mất tích bốn năm trước – đã chết oan trong căn gác mái mà tôi từng thuê.