Chương 6 - Tôi Quyến Rũ Phật Tử Và Suýt Mất Luôn Đời Mình
Quay lại chương 1 :
Tôi trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn quyết định giữ chút thể diện cho cả hai bên.
“Chơi chán rồi, muốn đổi khẩu vị.”
Tin tức hủy hôn như một quả bom nổ tung trong giới thượng lưu Kinh thành và Thượng Hải, tạo ra không ít sóng gió.
Đêm khuya, Bùi Chi Dã lái chiếc siêu xe màu rượu vang nổi bật đến trước cổng trang viên nhà họ Vu.
Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ đứng dựa vào xe, dáng người cao ráo dưới ánh đèn càng thêm thẳng tắp.
“Đi thôi, tôi đưa cậu đến một nơi.”
Xe dừng lại ở đường đua của Thượng Hải, tôi nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, dòng ký ức bất giác bị kéo ngược về ba năm trước.
Khi đó, chúng tôi thường xuyên đến đây đua xe.
Nơi này cũng là điểm tụ họp của giới hào môn Thượng Hải, trên tường đường đua còn treo ảnh chụp chung của chúng tôi ngày ấy.
Trong ảnh, tôi cười rực rỡ đến vậy — hoàn toàn khác với tôi bây giờ.
Khi ấy tôi rất điên cuồng, yêu thích tất cả các môn thể thao mạo hiểm: đua xe, trượt tuyết, lướt sóng, nhảy bungee, du lịch…
Chỉ tiếc rằng, vì Ôn Yến Lễ, tôi đã không động đến những thứ ấy nữa.
Anh đưa tôi đến một bãi xe, nơi đó đậu chiếc xe đua màu hồng từng thuộc về tôi.
Xe được bảo dưỡng rất tốt, vừa nhìn đã biết được chăm sóc định kỳ.
Bùi Chi Dã vỗ nhẹ vào mui xe, ra hiệu:
“Lên xe.”
Tôi ngồi vào ghế phụ, tiếng động cơ gầm lên trầm thấp, rồi chiếc xe lao vút đi như một mũi tên rời cung.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tôi như nhìn thấy chính mình của ba năm về trước.
7
Ôn Yến Lễ đến Thượng Hải.
Tôi cố tình tránh mặt.
Không ngờ anh lại kéo tôi thẳng vào xe, dùng chuỗi Phật châu từng vòng từng vòng quấn lấy cổ tay tôi:
“Nghe nói em muốn đổi khẩu vị? Sao? Là anh chưa cho em đủ no à?”
Quả nhiên, con người vẫn luôn cố chấp với người đầu tiên mình rung động.
Tôi tưởng mình đã buông bỏ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, mọi lớp vỏ ngụy trang của tôi đều sụp đổ.
Nhưng… sự rung động của anh, hình như đến quá muộn.
Tôi không biết mình có đang giận dỗi không, nhưng tôi đã trả lại câu nói ấy cho anh:
“Ôn tiên sinh, anh vượt giới hạn rồi.”
Rõ ràng anh không ngờ tôi lại nói thế, gương mặt vốn bình tĩnh của anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Có vẻ anh tức giận:
“Gây chuyện xong rồi bỏ chạy? Nói đi, vì sao đột nhiên hủy hôn?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi đọc lại từng chữ trong bức thư năm đó:
Nơi đây hoang vu, không một cọng cỏ mọc.
Rồi em ghé ngang một lần.
Phép màu xảy ra, muôn vật nảy mầm.
Nơi ấy là tim anh.
…
Tôi lấy danh người qua đường, chúc em bình an.
Mỗi chữ tôi đọc ra, là một nhát đâm sâu vào tim — đau đến tê dại.
Anh đứng lặng người, như thể bị tôi niệm chú định thân, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy xuất hiện một tia hoảng loạn, toàn thân như bị rút cạn sức lực.
Môi anh run lên nhè nhẹ, như muốn nói gì đó…
Trong lòng tôi, trăm mối cảm xúc đang cuộn trào, vậy mà không hiểu sao lại nảy sinh một tia hy vọng.
Nói đi… nói với em đi…
Giải thích đi, chỉ cần anh mở miệng, dù anh nói gì, em cũng sẽ tha thứ.
Nhưng anh mãi vẫn không nói gì.
Thời gian như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy.
Tia hy vọng trong tôi… dần dần tắt lịm.
Cuối cùng, rất lâu sau, anh mới cất lời, giọng thấp và chậm:
“Em đã thấy cả rồi.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, lại khiến trái tim tôi rơi thẳng xuống đáy vực.
Từng cơn run rẩy trong ngực khiến tôi không dám mở miệng, chỉ sợ nói nhiều thêm một chút là nước mắt sẽ tuôn rơi.
Tôi cố gắng bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng đáp một chữ:
“Ừ.”
Nói đi…
Nói rằng anh yêu em…
Chỉ cần anh nói một câu thôi, em sẽ chẳng màng tất cả, chạy về phía anh.
Nhưng anh lại tiếp tục im lặng.
Trong sự im lặng dài đằng đẵng ấy, tôi như nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
Cuối cùng, anh đưa tay giật đứt chuỗi Phật châu trên cổ tay tôi.
Tiếng hạt châu vỡ ra, rơi lách tách trong khoang xe, mỗi tiếng vang lên đều như đánh thẳng vào tim tôi.
Giọng anh khàn khàn, vỡ vụn:
“Em đi đi.”
Buồn bã, giận dữ, thất vọng, tan vỡ, đau đớn… tất cả cảm xúc như thủy triều dâng lên, nhấn chìm tôi.
Chuỗi Phật châu bị đứt, có lẽ cũng giống như mối duyên giữa chúng tôi…
Đến cuối cùng của câu chuyện, anh vẫn nói lời từ biệt.
8
Kể từ sau hôm đó, tôi không còn đặt chân đến Kinh thành.
Nghe nói Ôn Yến Lễ cũng không còn như xưa – không lễ Phật, không dâng hương, mà ngày ngày thuốc lá không rời tay.
Anh bắt đầu xuất hiện thường xuyên tại các buổi tiệc xã giao, trở nên có phần khoa trương buông thả, người phụ nữ bên cạnh thay hết người này đến người khác.
Vị Phật tử cao quý lạnh lùng của giới Kinh thành cuối cùng cũng hoàn tục, ngã xuống khỏi thần đàn mà tôi từng ngưỡng vọng.
Bùi Chi Dã châm chọc:
“Hừ, rời xa cậu rồi thì sống tiêu dao thoải mái đấy nhỉ.”
Đúng vậy, kể từ sau đó, Ôn Yến Lễ đã không còn là người mà tôi từng khắc ghi trong ký ức.
Rõ ràng chỉ còn một tuần nữa là chúng tôi kết hôn.
Rõ ràng đáng ra phải có một cái kết hạnh phúc.
Có lẽ vì tôi vẫn chưa cam lòng, nên đã quyết định đi gặp người con gái đó — bạch nguyệt quang của anh.
Tôi muốn biết, người khiến anh yêu đến khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc là người như thế nào.
Tôi cho người điều tra.
Cô gái đó tên là Diệp Huệ Chi, đang mở một quán trà nhỏ ở Kinh thành.
Cha là giáo sư đại học, mẹ là bác sĩ con gái duy nhất của một gia đình nho học truyền thống.
Dựa vào địa chỉ thu thập được, tôi trở lại Kinh thành.
Mùa đông ở đây vẫn lạnh đến thấu xương.
Tuyết bay lất phất, đường phố vẫn náo nhiệt như xưa.
Trên đường đến gặp Diệp Huệ Chi, tôi đi ngang qua biệt thự ở Hậu Hải.
Cảm giác thân thuộc như lâu ngày trở lại khiến lòng tôi chợt nhói.
Tôi bất giác nhớ lại những buổi sớm năm xưa, anh đều đứng trước cửa chờ tôi cùng đến thiền đường.
Chỉ tiếc rằng — cảnh còn, người đã khác.
Xe dừng ven đường.
Trước mắt tôi là một trà lâu thanh nhã và đầy thi vị.
Tòa nhà cổ kính được bao bọc bởi cỏ cây xanh mát, tựa như một chốn đào nguyên tách biệt khỏi nhân gian.