Chương 4 - Tôi Quay Về Để Bảo Vệ Thận

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Suy nghĩ vài hôm, họ quyết định bán nhà, trốn đến nơi khác, dù sao tôi bây giờ cần tiền hơn mạng, nếu tôi phát điên rồi trả thù thì xong đời.

Không chỉ phải bán nhà, mà còn phải chuyển trường cho Tạ Minh Vũ, đến nơi mà tôi không tìm được.

Họ lập tức bắt đầu hành động, nhưng Tạ Minh Vũ đã quen học ở trường hiện tại hoàn toàn không muốn đi, ở nhà gào khóc om sòm.

Tạ Giang vốn đã bực, nghe nó ầm ĩ càng bực thêm, tát cho nó một cái trời giáng.

Nhưng không ngờ chỉ một cái tát ấy, lại khiến nó ngất lịm tại chỗ.

Mẹ tôi ôm lấy Tạ Minh Vũ gào khóc thảm thiết, Tạ Giang thì tưởng nó giả vờ:

“Có gì to tát đâu, chắc chắn là giả vờ thôi, trước kia cũng từng đánh rồi mà.”

Nói thì nói vậy, nhưng tôi biết rõ — Tạ Minh Vũ phát bệnh rồi.

5

Mẹ tôi bấm mạnh vào nhân trung của Tạ Minh Vũ, miễn cưỡng làm nó tỉnh lại.

Tỉnh dậy xong, Tạ Minh Vũ cứ ôm lấy eo kêu đau lưng.

Nhưng cả nhà không ai coi triệu chứng đó ra gì, ngược lại còn nói:

“Trẻ con thì làm gì có eo, đừng có giả vờ.”

Sau đó, Tạ Minh Vũ bị chuyển sang một trường tư thục quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, từ thứ hai đến thứ sáu đều phải ở nội trú, người ngoài tuyệt đối không được vào.

Đây là lần đầu tiên nó phải ở ký túc xá.

Để tiện quản lý, học sinh buổi tối muốn đi vệ sinh đều phải báo cáo, mỗi đêm chỉ được đi một lần, đi nhiều lần sẽ phải gọi phụ huynh.

Một trong những triệu chứng của suy thận chính là tiểu nhiều.

Mỗi đêm Tạ Minh Vũ phải đi vệ sinh mấy lần, nhưng lại sợ nhà trường gọi phụ huynh, không dám xin phép, chỉ có thể nhịn.

Cuối cùng có một ngày, nó nhịn đến mức ngất xỉu.

Nhà trường lập tức đưa nó vào bệnh viện cấp cứu.

Bác sĩ nhìn tứ chi phù nề, sắc mặt vàng vọt của nó, lập tức phán đoán rất có khả năng là suy thận giai đoạn cuối.

Tin này như sét đánh giữa trời quang, giáng thẳng xuống đầu cả nhà.

Mẹ tôi trợn mắt lên, suýt thì ngất tại chỗ, cả người đứng cũng không vững.

Tạ Giang bình tĩnh hơn một chút, lớn tiếng phản bác:

“Không thể nào! Con tôi rất khỏe mạnh, không thể là suy thận, các người là đồ lang băm, chưa kiểm tra đã nói bừa, tôi sẽ đi tố cáo các người!”

Bác sĩ gặp kiểu người này nhiều rồi, cũng chẳng buồn tranh cãi, chỉ trực tiếp đưa Tạ Minh Vũ đi làm kiểm tra.

Khi nhìn thấy mấy chữ suy thận giai đoạn cuối trên bản báo cáo, bọn họ cuối cùng cũng hoàn toàn chết lặng.

“Trời ơi! Cháu nội của tôi, sao con lại mắc cái bệnh này chứ!”

Mẹ tôi gào lên một tiếng thảm thiết.

Lưu Tinh trợn tròn mắt không dám tin.

Tạ Giang thì mặt mày u ám, một câu cũng không nói ra được.

Bác sĩ vội vàng trấn an:

“Chỉ cần kiên trì đến bệnh viện chạy thận, sẽ không có vấn đề quá lớn.”

Nói thì nói vậy, nhưng chạy thận là việc phải làm cả đời, hơn nữa tuổi thọ cũng sẽ bị rút ngắn.

Tạ Minh Vũ mới mười hai tuổi, muốn sống như người bình thường đến bảy tám mươi là chuyện không thể.

Hơn nữa trước đó họ đã tra trên mạng, chi phí chạy thận rất cao, lại phải làm lâu dài, đối với gia đình cũng là một gánh nặng không nhỏ.

“Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, cũng không phải là không có cách.”

Ba người đồng loạt nhìn về phía bác sĩ.

Bọn họ đương nhiên biết đó là cách gì, chính là ghép thận.

Mẹ tôi là người phản ứng đầu tiên:

“Ghép thận là được đúng không, lấy thận của tôi, tôi sẵn sàng dùng mạng mình đổi mạng cho cháu tôi!”

Bà ta sẵn sàng, nhưng không phải nói đổi là đổi được.

Tạ Giang nhắm mắt lại, nói với mẹ tôi và Lưu Tinh:

“Chúng ta đều đi làm xét nghiệm phối hình đi, xem có ai hợp không.”

Giữa người thân với nhau, khả năng phối hình thành công sẽ cao hơn.

Cả ba đều chuẩn bị đi thử.

Nhưng ngay lúc kim tiêm sắp chọc vào da, Tạ Giang lại do dự.

Bởi vì từ sớm anh ta đã tra trên mạng những hậu quả của việc thiếu một quả thận.

Không chỉ thể chất sa sút, mà sau này còn không thể sinh thêm con, gần như trở thành một kẻ phế nhân tay không xách nổi, vai không gánh nổi.

Dù sao anh ta cũng là đàn ông.

Nếu không hiến, con trai chết rồi vẫn có thể sinh lại.

Nhưng nếu mất thận, thì bản thân anh ta mới là người lỗ nặng.

Nghĩ như vậy, anh ta nói thế nào cũng không chịu đi phối hình nữa.

Bên phía mẹ tôi và Lưu Tinh, thận của họ đều không phối hợp được với Tạ Minh Vũ.

Hy vọng cuối cùng của cả nhà cũng hoàn toàn tan biến.

“Tại sao anh không đi làm phối hình! Nếu con trai chết, tôi liều mạng với anh!”

Lưu Tinh biết Tạ Giang không chịu đi, khóc lóc túm chặt lấy cổ áo anh ta.

Tạ Giang một tay hất cô ta ra:

“Đồ đàn bà ngu ngốc, bác sĩ không nói rồi sao, chỉ cần chạy thận, sống thêm mười mấy năm không thành vấn đề, nếu tôi hiến thận cho nó, tôi không thể ra ngoài kiếm tiền, ai nuôi cả nhà này?”

“Cô tự lên mạng mà xem, ghép thận xong mỗi tháng tiền thuốc đã mấy nghìn, tiền đó ai trả?”

Lưu Tinh là nội trợ, toàn bộ kinh tế đều phụ thuộc vào Tạ Giang, cô ta không có khả năng phản kháng.

Thấy không khí trong nhà nặng nề, Tạ Giang tiếp tục nói:

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)